Những Ngày Chúng Ta Giấu Trái Tim - Chương 4 — Khi nụ cười cũng biết đau

Cập nhật lúc: 2025-11-03 13:37:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng trống tan học cuối cùng vang lên, vọng khắp hành lang dài hẹp của khu nhà cũ. Lũ học sinh ùa như một dòng chảy, ồn ào, náo nhiệt. ở góc hành lang tầng hai, bên cửa sổ hắt nắng chiều vàng nhạt, chỉ hai bóng còn .

Tần Dịch tựa tường, áo đồng phục vén lên đến nửa cánh tay, mồ hôi lấm tấm trán. Cậu thở gấp, tay vẫn cầm chai nước đưa cho Lâm Ngạn, miệng lẩm bẩm:

— Mày… đúng là lo cho bản .

Lâm Ngạn khẽ cúi đầu, hàng tóc mái dính mồ hôi che nửa gương mặt. Cậu nhận lấy chai nước, nhưng uống. Trong ánh sáng nhàn nhạt , Tần Dịch thấy một vết trầy nhỏ cổ tay đối phương — mảnh m.á.u khô li ti mà đáng lẽ chẳng ai chú ý.

Cậu cau mày, giọng khàn :

— Mày đấy?

Lâm Ngạn ngẩng lên, ánh mắt mờ như làn khói:

— Té thôi, .

Tần Dịch , chỉ dậy, nắm lấy cổ tay , kéo thẳng đến phòng y tế.

Bàn tay Lâm Ngạn nhỏ và lạnh, giật nhẹ nhưng dám thoát . Tần Dịch nhanh, bước chân dứt khoát, thở gấp gáp như đang cố giữ bình tĩnh.

Cửa phòng y tế khẽ mở, mùi t.h.u.ố.c sát trùng tràn , hăng hắc.

Cậu y tá trực hôm nay ngủ gật, chẳng để ý gì. Tần Dịch kéo ghế, ấn Lâm Ngạn xuống giường.

— Đưa tay đây.

Giọng thấp, lệnh nhưng run nhẹ.

Lâm Ngạn ngập ngừng, cuối cùng vẫn đưa tay . Khi ngón tay Tần Dịch chạm cổ tay , ấm lan từng chút một. Một cảm giác lạ lùng len lỏi — như thể bộ thế giới ngoài đang tan biến, chỉ còn tiếng tim đập và ánh của đối diện.

Tần Dịch lấy bông tẩm cồn, lau nhẹ lên vết thương.

Mỗi chạm, Lâm Ngạn co giật một chút.

— Đau hả? – Tần Dịch hỏi khẽ.

— Không… chỉ rát.

Khoảng cách gần đến mức thở của họ quyện .

Lâm Ngạn lơ đãng thấy hình phản chiếu trong đồng tử Tần Dịch — nhỏ bé, run rẩy, nhưng rõ ràng đến đau lòng.

Tần Dịch nữa. Cậu dán băng, động tác vụng về đến mức gỡ hai . Sau cùng, khi băng xong, vẫn buông tay.

Một lặng nặng nề bao trùm.

— Mày , — Tần Dịch cất giọng, chậm rãi — tao ghét nhất là thấy mày thương.

— Vì ? — Lâm Ngạn hỏi nhỏ.

— Vì… tao gì khác ngoài việc .

Câu bật , nhẹ đến mức như gió thoảng, nhưng khiến Lâm Ngạn nghẹn nơi cổ họng.

Cậu dám thẳng mắt Tần Dịch. Bởi vì trong đó một điều gì đó quá sâu, quá thật. Một điều mà nếu chạm , họ sẽ chẳng thể nữa.

Tần Dịch buông tay, lùi một chút, nhạt:

— Mày cứ như cái tự thương .

— Tao sống quen .

Lâm Ngạn khẽ, nụ nhợt nhạt hơn cả ánh đèn huỳnh quang trần.

Tần Dịch , ánh mắt bỗng tối .

— Lâm Ngạn, nếu ai đó mày đau… tao sẽ tha cho họ.

Cậu dứt khoát, mà chính bản cũng hiểu vì tim đập nhanh đến .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-4-khi-nu-cuoi-cung-biet-dau.html.]

Đêm hôm đó, mưa rơi nhẹ bên ngoài. Tiếng mưa gõ lên mái tôn như những lời thì thầm khó hiểu.

Phòng của Lâm Ngạn bật đèn, chỉ ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt . Tin nhắn của Tần Dịch vẫn đó: “Ngày mai đừng quên ăn sáng. Vết thương băng.”

Cậu , đặt điện thoại úp xuống ngực.

Trái tim đập nhanh quá.

Chưa bao giờ một câu đơn giản khiến thấy thấy.

cùng lúc đó, trong lòng dấy lên một nỗi sợ.

Cậu rõ, thế giới dung thứ cho những thứ như thế .

Không ai chấp nhận hai con trai nắm tay giữa ban ngày.

Không ai tin rằng thứ gọi là “tình cảm” thể thật đến thế.

Cậu lăn sang một bên, chôn mặt gối, khẽ , thấy cay sống mũi.

Ở một nơi khác, trong căn phòng đối diện sân trường, Tần Dịch cũng ngủ.

Cậu ngửa, trần nhà, tai vẫn còn vang vọng tiếng Lâm Ngạn ban chiều — tiếng nhẹ mà buồn, như gió qua hàng cây.

Tần Dịch đưa tay lên, lòng bàn tay , nơi từng chạm cổ tay .

Vẫn còn cảm giác lạnh.

Vẫn còn cái run nhẹ của giây phút .

“Tao chứ…” – lẩm bẩm, nửa giễu cợt, nửa bất lực.

Cậu đang rơi thứ mà nên. càng cố kéo , càng lún sâu.

Một tin nhắn bật sáng màn hình:

“Ngủ , đồ ngốc.”

Là của Lâm Ngạn.

Ngắn gọn, dấu, biểu tượng.

chỉ cần thôi, Tần Dịch cũng thấy tim như ai bóp nghẹt.

Cậu gõ :

“Mày cũng .”

Rồi tắt đèn.

Ngoài trời, mưa vẫn dứt.

Giữa đêm mờ, hai trái tim đang đập cùng một nhịp — run rẩy, e dè, giấu lớp tường của định kiến và sợ hãi.

Có lẽ, tình cảm thật sự bao giờ cần lời .

Chỉ cần một chạm tay, cũng đủ khiến nhớ suốt đời.

Tần Dịch trằn trọc, nhớ ánh mắt khi chiều Lâm Ngạn rút tay về, trong giây phút , thấy nỗi cô đơn sâu đến đáng sợ. Cái cô đơn do bỏ , mà do quen với việc chẳng ai bên cạnh .

Cậu thở dài, khẽ với chính :

— Tao sẽ để mày quen với cô đơn nữa , Lâm Ngạn.

Và bên , trong bóng tối, Lâm Ngạn cũng khẽ một câu mà chẳng ai :

— Nếu mày tao đang nghĩ gì, chắc sẽ ghét tao lắm, Tần Dịch .

Ngoài khung cửa sổ, mưa hóa thành sương. Một giọt lăn dài kính, rơi xuống như tiếng thở dài của đêm.

Họ cùng thức trong hai gian khác , cùng nghĩ về , cùng đau — chỉ khác là chẳng ai đủ can đảm thừa nhận.

Loading...