Những Ngày Chúng Ta Giấu Trái Tim - Chương 6 — Khoảng lặng giữa hai nhịp tim

Cập nhật lúc: 2025-11-04 13:45:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vài ngày cơn mưa đầu mùa, bầu trời Thượng Hải trong vắt lạ thường. Ánh nắng đổ nghiêng xuống sân trường Nam Hoa, phản chiếu lên ô cửa kính, tạo nên những vệt sáng như đang run rẩy. Thế nhưng, cái khiến thấy chông chênh — như thể thứ chỉ cần một thở cũng thể tan biến.

Lâm Ngạn trong lớp, cầm bút mà chữ nào. Trên bảng, cô giáo vẫn đang giảng bài, nhưng âm thanh đều trở nên xa xôi. Cậu sang bên cạnh — chiếc ghế trống.

Tần Dịch hôm nay nghỉ học.

Một mảnh vỡ lặng lẽ rơi xuống đó trong lòng n.g.ự.c . Không rõ vì lo, vì nhớ. Chỉ rằng, từ buổi chiều hôm đó — buổi chiều hai cùng mái hiên, chia đôi một chiếc ô nhỏ — thứ trong tim còn như cũ nữa.

Khi tan học, sân , nơi hàng cây long não đang đổ bóng dài nền đất. Ở đó, Tần Dịch đang , áo sơ mi xắn tay, mắt xa xăm.

Trên tay là quyển sổ, mép giấy ướt một chút — lẽ vì mưa dột, hoặc nước mắt.

Lâm Ngạn bước đến, giọng nhẹ:

“Cậu nghỉ học tớ tưởng ốm.”

Tần Dịch khẽ nhếch môi, hẳn là :

“Không. Chỉ đến.”

“Vì gì ?”

“Một vài chuyện thôi. Ở đây... đôi khi tớ thấy thuộc về.”

Câu rơi giữa yên tĩnh, như tiếng dây đàn đứt.

Gió thổi qua, lá long não rơi xuống vai áo họ, mảnh nắng cuối ngày xiên qua như mảnh kính vỡ.

“Cậu ,” Lâm Ngạn khẽ, “mỗi im lặng, tớ thấy sợ. Giống như sắp biến mất khỏi thế giới .”

Tần Dịch . Trong đôi mắt , ánh sáng phản chiếu thành một đường mong manh, nửa nắm lấy, nửa buông.

“Không ,” đáp, “tớ chỉ... quen quan tâm thôi. Lần nào cũng thấy lạ. Lần nào cũng thấy... đau.”

Họ im lặng thật lâu.

Có những lời cần , chỉ cần tồn tại trong im lặng cũng đủ khiến lòng tràn ngập.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương đất, hương phấn, hương của mùa thu sắp đến.

Lâm Ngạn , ánh mắt thoáng sáng:

“Nếu đau... thì để tớ học cách ở bên , ?”

Tần Dịch im lặng.

Cậu , như thể đang giấu điều gì đó sâu, thật.

“Ngạn,” chậm rãi, “đừng với tớ quá. Tớ thể cho điều gì .”

“Tớ cần cho gì,” Lâm Ngạn khẽ đáp, “tớ chỉ đừng biến mất.”

Khoảng khắc , trời đổ xuống một cơn mưa nhỏ.

Những hạt nước trong suốt rơi lên vai, thấm tóc, nhưng cả hai chẳng ai tránh. Họ chỉ đó, giữa tiếng mưa và ánh sáng hoàng hôn, như hai kẻ đang cố giữ lấy một điều sắp tan.

Tối hôm đó, Tần Dịch về phòng, mở sổ tay.

Dòng chữ run run hiện lên:

“Lâm Ngạn sẽ ở bên . càng tiến gần, bóng tối trong càng lan . Nếu một ngày nhận — liệu hối hận ?”

Cậu dừng bút, khép sổ, ngẩng lên khung cửa sổ mờ nước. Bên ngoài, thành phố sáng rực, những ngọn đèn nối như dải dài vô tận. trong căn phòng nhỏ, chỉ một ánh đèn vàng yếu ớt — thứ ánh sáng ngọt ngào nhưng dễ tắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-6-khoang-lang-giua-hai-nhip-tim.html.]

Ở phía bên , trong căn hộ sáng đèn, Lâm Ngạn nghiêng , điện thoại.

Tin nhắn soạn dở:

“Ngày mai, nếu trời mưa, chúng đó nhé.”

gửi.

Bàn tay dừng phím gửi, lặng lẽ đặt điện thoại xuống.

Có những lời , nhưng càng giữ, càng trở nên quý giá.

Và đôi khi, quý giá đến mức... chẳng ai dám chạm .

Ngày hôm , trời nắng.

Ánh sáng rót đầy lớp học, lung linh như mật ong.

Tần Dịch đến sớm, vẫn ở chỗ cũ, mắt ngoài cửa sổ.

Lâm Ngạn bước , khẽ mỉm .

“Cậu đến .”

“Ừ. Hôm nay... trời nắng.”

“Ừ, nắng .”

Hai cùng im lặng, nhưng trong lòng ấm lên một cách lạ thường.

Có những mối quan hệ cần nhiều lời, chỉ cần cùng tồn tại trong một gian, là đủ.

Thế nhưng, giữa buổi học, loa trường vang lên:

“Gọi học sinh Tần Dịch xuống văn phòng giám thị.”

Cả lớp theo, Lâm Ngạn cũng ngẩng lên, mắt loé lên tia lo lắng.

Tần Dịch dậy, khẽ :

“Không .”

nụ để , mỏng như sợi khói.

Chiều hôm , Tần Dịch lớp.

Chỉ còn quyển sổ nhỏ để bàn, góc giấy gió lật, phơi một dòng dở:

“Nếu một ngày tớ rời , mong vẫn sống , và đừng ghét tớ.

là điều duy nhất khiến tớ thấy vẫn còn tồn tại.”

Lâm Ngạn xong, bàn tay run nhẹ.

Nắng ngoài sân tắt.

Một cơn gió lùa qua cửa sổ, mang theo mùi mưa xa — mùi của mất mát, của điều kịp .

Cậu khẽ , giọng nghẹn :

“Tần Dịch … nếu là bóng tối, thì tớ nguyện mang đèn.

Dù chỉ chiếu sáng một thôi cũng .”

Loading...