Khoảnh khắc ,  chợt nhận    lâu    về nhà thăm gia đình. Dù sống cùng một thành phố nhưng bao nhiêu năm trôi qua, đến cả tiếng địa phương quê  mà  cũng  còn  hiểu  nữa.
Bà cụ cũng lẩm bẩm một tràng bằng thứ tiếng đó, chắc hẳn thời trẻ bà  là một  phụ nữ  tính cách đanh đá. Nghe qua thì  vẻ như hai ông bà   chữ     tiếng phổ thông nên   nhầm  nhiều chuyến xe buýt .
Trước khi xe khởi hành,  bé trong lòng bà cụ càu nhàu.
"Chừng nào  mới  về nhà ạ?"
Đầu  chợt nhói lên từng cơn, là cơn đau do những dòng suy nghĩ lan man mang . Hồi nhỏ, bà nội cũng  bế   chơi như . Bà cũng  nhận  biển  xe buýt,   chữ,    tiếng phổ thông và cũng   nhầm mấy trạm xe mới về  đến nhà.
  dậy định  về chỗ  thì phát hiện chân trái của    thể cử động trở , một cảm giác mạnh mẽ như  tái sinh.
Hóa , quy tắc thứ chín  rằng "giúp đỡ"  nhất thiết là  nhường ghế và việc "cho phép vi phạm quy tắc" cũng  thể là hóa giải tác dụng phụ hoặc hình phạt của quy tắc  đó.
 để cho an ,   dám    ghế ưu tiên nữa. Tuy nhiên, lúc   xe   còn một ghế đơn nào trống cả.
 thấy bên cạnh một bé gái vẫn còn chỗ, bèn cẩn thận  tới và  xuống.
Cô bé đó trông  năm, sáu tuổi. Có lẽ vì trời quá tối, hoặc vì một lý do nào khác, mà  chẳng tài nào  rõ  khuôn mặt của con bé. Cô bé đang ôm một con gấu bông,  bụng con gấu   nhiều vết khâu vá.
Cô bé cứ hỏi  mãi.
"Anh ơi, trạm tiếp theo tên là gì ạ?"
"Anh ơi, trạm tiếp theo tên là gì ạ?"
 cố nhớ  một chút  kiên nhẫn trả lời.
"Trạm tiếp theo là đường Hưng Long Đông đó em, ban nãy máy  thông báo  mà."
Bên ngoài cửa kính vang lên tiếng sột soạt, hình như trời  đổ mưa và kèm theo đó là những tiếng sấm ì ầm lúc ẩn lúc hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-quy-dinh-ky-quai-cua-xe-buyt/phan-4.html.]
"Không    ơi, là đường Hồng Kiều. Em   tuyến  lắm, em nhớ rõ như in mà."
 ngẩn , bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của chính . Thật   cũng   trạm  vườn hoa Tân Đạt là trạm nào, chỉ là ban nãy máy thông báo như  thôi.
 ngẩng đầu  lên bảng điện tử trong xe,  đó hiện rành rành ba chữ: Đường Hồng Kiều.
 chợt nhớ đến quy tắc  12: Đôi khi, thông báo bằng giọng  và thông tin  bảng điện tử  trùng khớp, nếu khác , hãy tin  bảng điện tử.
Vậy thì, nếu giọng  thông báo đang  dối thì lời cô bé  và những gì hiển thị  bảng điện tử là thật.  trong ấn tượng của , trạm tiếp theo  là đường Hưng Long Đông. Rốt cuộc là thế nào? Trí nhớ của  và thực tại  còn khớp với  nữa.
  khỏi nghĩ đến quy tắc  13: Giọng  thông báo trạm và bảng điện tử, một trong hai đang  dối.
Vậy nếu như cô bé và tấm biển điện tử mới là những kẻ  dối thì ? Cái  gian mà  đang ở đây,  bao nhiêu phần là thật?
Lúc   mới bừng tỉnh, bắt đầu hoài nghi tính chân thực của  bộ  gian . Mình đang ở trong một giấc mơ? Hay  lạc  một chiều  gian khác?
Bên ngoài vọng  tiếng xe cộ qua , một chiếc xe cứu thương loé đèn  vụt qua.  còn  thấy cả tiếng bước chân  đang    nóc xe.
"Cộp, cộp, cộp."
Ngoài trời đang mưa, lẽ nào  con chim nào  tìm  nhà  rơi  nóc xe chăng?  đang nghi ngờ thì một con dơi đen ngòm đ.â.m sầm  kính chắn gió. Cần gạt nước  gạt  vết m.á.u của nó thì ngay lập tức một con dơi khác  lao tới,  một con nữa,  một con nữa.
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên.  nghiêng tai lắng , thì  là một hành khách ở hàng ghế  đang  điện thoại.
"A lô, lâu   gặp nhỉ."
"À,  ! Thế thì  quá ."
Chẳng  tự lúc nào, dòng suy nghĩ của    cuộc điện thoại  kéo , hai mí mắt cũng ngày một nặng trĩu.
"Á... Cái gì? Hôm nay sếp  phát tiền thưởng á?"
"Gì cơ? Điện thoại của  sắp hết pin  hả? Ha ha."