Bước thứ hai của kế hoạch là bạn Chung Thu mất tích.
Bạn Thủ Trung cố tình lấy trộm một ống thép mà chú Trần  tiếp xúc từ cửa hàng của chú . Sau khi Chung Thu lẻn  khỏi nhà  lâu đài, bạn Đới Cường  đeo găng tay ném ống thép  con hẻm nhỏ phía  trung tâm thương mại. Sau đó Đới Cường và Chung Thu giả vờ đánh , tạo  dấu vết ẩu đả. Như , các chú cảnh sát sẽ nghi ngờ chính chú Trần  bắt cóc Chung Thu.
Bởi vì Chung Thu là con trai của chú cảnh sát Chung, để chú cảnh sát Chung  dốc sức hơn thì chúng cháu để bạn Chung Thu đến nơi ẩn náu khổ sở nhất là trang trại lợn và để  một  thứ kinh tởm ở đó.
Bước thứ ba của kế hoạch là bạn Trương Hải Thanh và bạn Chu Hải Quân mất tích.
Bạn Hải Thanh cố tình chuẩn  hai đôi giày,   hai  ở bờ sông, để  hai bộ dấu chân khác , khiến các chú cảnh sát nghi ngờ bạn Hải Thanh   khác bắt . Thực tế,     lên xe đạp của Đới Cường,  thẳng đến nhà máy quặng sắt để trốn.
Bạn Chu Hải Quân thì  khi chơi net xong  tránh  camera giám sát, đến khu giải tỏa cách trường  xa.
Bước thứ tư của kế hoạch là đợi  khi chú Trần  bắt, bạn Đới Cường mất tích.
Như , cảnh sát sẽ nghĩ rằng chú Trần còn  đồng bọn bên ngoài, họ sẽ dè chừng chú Trần, chú Trần  thể thương lượng điều kiện với cảnh sát  hơn. Để đánh lạc hướng các chú cảnh sát, Đới Cường  cắn ngón tay  chảy máu,  chữ "SOS" khi trèo tường.
Bước thứ năm của kế hoạch là chúng cháu trốn về căn cứ bí mật.
Phòng chứa đồ bỏ hoang  sân khấu lớn của sân thể dục trường học là căn cứ bí mật của chúng cháu.
Ở đó, bạn Thủ Trung từng dẫn chúng cháu  sách, học bài, phụ đạo bài vở cho chúng cháu, dạy cho chúng cháu tất cả các phương pháp học tập của  . Cậu  hy vọng chúng cháu  thể  thành di nguyện của  , lên cấp ba, lên đại học,  thể rời khỏi thành phố nhỏ ,  ngắm  biển rộng trời cao bên ngoài.
Với sự giúp đỡ của  , việc học của chúng cháu  tiến bộ vượt bậc nhưng vì yêu cầu của kế hoạch, chúng cháu  cố tình giấu thực lực trong các kỳ thi thử.
Bạn Thủ Trung  dùng hình thức di thư để báo  kế hoạch của chúng cháu cho chú Trần, chú Trần chỉ cần tuân theo kế hoạch của bạn Thủ Trung,  lượt tung  các manh mối, là  thể đổi lấy bằng chứng mà chú  .
Bởi vì cháu thường ngày sống cùng  trong ký túc xá của trường nên cháu phụ trách điều phối, cũng phụ trách hậu cần, việc ăn uống vệ sinh của các bạn khi trốn trong căn cứ bí mật đều do cháu lo liệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhuoc-diem/chuong-19.html.]
Vì , xin   đừng  khó chú Trần, chú  thậm chí còn  gặp mặt chúng cháu, càng  hề bắt cóc chúng cháu!
 đột nhiên nhớ , báo cáo khám nghiệm tử thi của Trần Thủ Trung lúc đó, vì Trần Thủ Trung tử vong tại chỗ nên chúng  chỉ tiến hành kiểm tra tổn thương cơ học,  hề tiến hành xét nghiệm sinh hóa máu.
Nếu lúc đó công việc của chúng   kỹ lưỡng hơn một chút, phát hiện  Trần Thủ Trung mắc bệnh bạch cầu,  lẽ   thể đoán  âm mưu của  ,  đến nỗi    dắt mũi từng bước như .
Cao Đống Lương thở dài một , hỏi Lưu Mỹ Tuệ: "Vết m.á.u ở hiện trường là ?"
Lưu Mỹ Tuệ liếc  Chung Thu và các bạn khác  : "Để các chú cảnh sát tin rằng chúng cháu đang gặp nguy hiểm, kế hoạch ban đầu là ba bạn  sẽ dùng d.a.o nhỏ rạch ngón tay để lấy chút máu, cho vở kịch thêm chân thực.  mấy đứa nhát gan  sợ đau,  dám tự    thương. Cháu hết cách, đành nhặt mấy miếng băng vệ sinh dính m.á.u trong thùng rác nhà vệ sinh nữ, bôi lên đất."
Thảo nào trong m.á.u   sợi vải của băng vệ sinh sót .
Không thể  cảm thán, lũ trẻ non nớt   bày  một kế hoạch âm mưu vô cùng  hảo.
Cao Đống Lương  đầu hỏi Trương Hải Thanh: "Những gì Lưu Mỹ Tuệ ,   sự thật ?"
Trương Hải Thanh gật đầu.
"Các cháu   hậu quả của việc   ? Các cháu đang lừa dối cảnh sát! Là vi phạm pháp luật, cháu   !"
Trương Hải Thanh  dọa đến run lẩy bẩy.
"Tại    như ? Nói thật !"
Trương Hải Thanh giọng run run : "Bởi vì bố  cháu chính là công nhân  cho thôi việc của Nhà máy Cơ khí Dệt may Nam Phương. Sau khi  sa thải, gia đình cháu   sụp đổ. Vì   bảo hiểm y tế, bố cháu  bệnh urê m.á.u  dám  chữa, cháu trơ mắt  ông   giường chờ chết. Năm đó, chú Trần là vì giúp công nhân trong nhà máy lên tiếng mới  hãm hại, cháu tuy  thông minh bằng bạn học Thủ Trung nhưng   c.h.ế.t còn  sợ thì cháu sợ cái gì!"
 Trương Hải Thanh  , gương mặt non nớt cũng trở nên kiên nghị hơn nhưng nước mắt  chảy dài theo khóe mắt.