Cao Đống Lương hỏi Chu Hải Quân: "Còn cháu?"
Chu Hải Quân đáp: "Bố cháu cũng là công nhân  sa thải của Nhà máy Cơ khí Dệt may Nam Phương  cảnh nhà cháu cũng tương tự nhà Hải Thanh. Bố cháu  đây lúc  việc trong nhà máy từng  tai nạn lao động, tay   cuốn  máy tiện, mất bốn ngón tay. Sau khi  sa thải, ông     tìm  việc , ở nhà ngày ba bữa rượu, uống say xong là đánh cháu và  cháu. Cháu    dám về nhà."
Cao Đống Lương tiếp tục hỏi Đới Cường: "Còn cháu? Cũng vì bố   sa thải ở Nhà máy Cơ khí Dệt may ?"
Đới Cường lắc đầu, mặt đỏ bừng, một lúc lâu  mới thốt  giọng lí nhí như muỗi kêu: "Không . Cháu là vì thích Lưu Mỹ Tuệ,  khi tình cờ phát hiện kế hoạch của họ, cháu  chủ động yêu cầu tham gia."
Gương mặt nhỏ nhắn của Lưu Mỹ Tuệ cũng đỏ bừng lên.
Ánh mắt Cao Đống Lương dừng    Chung Thu.
 vội trả lời  thằng bé: "Vợ , Triệu Tĩnh, cũng là công nhân  sa thải của Nhà máy Cơ khí Dệt may Nam Phương."
Ánh mắt cuối cùng của Cao Đống Lương    Lưu Mỹ Tuệ.
 ông  hỏi động cơ của Lưu Mỹ Tuệ.
Bởi vì căn bản  cần hỏi, mỗi  Lưu Mỹ Tuệ nhắc đến "bạn học Thủ Trung", trong mắt cô bé đều lấp lánh thứ ánh sáng đặc biệt của thiếu nữ mới  yêu.
Cao Đống Lương nhíu mày lật xem hồ sơ vụ án  mặt: "Không đúng! Bệnh bạch cầu nếu điều trị tích cực thì  khả năng chữa khỏi. Mẹ của Trần Thủ Trung, Thẩm Hiểu Kiều,  khi tái giá    điều kiện   , các cháu  thông báo cho    ?"
Lưu Mỹ Tuệ đáp: "Lúc  học năm lớp 8, bạn học Thủ Trung   bệnh viện khám bệnh, bác sĩ     bệnh bạch cầu. Lần đó   đau khắp , là cháu  cùng  . Lúc đó, chú Trần đang  tù, cháu  khuyên Thủ Trung nên  tìm   .  Thủ Trung  đồng ý,    cho cháu  với bất kỳ ai. Nguyên văn lời   là: Nếu bệnh của tớ dùng một xu của  tớ thì tớ sẽ  c.h.ế.t ngay lập tức! Cháu tôn trọng quyết định của   nên   cho ai ."
Lúc , ở góc hàng ghế dự thính, một  phụ nữ đeo dây chuyền vàng bản to, mặc bộ đồ da thời thượng  rưng rưng nước mắt, gục đầu sâu  giữa hai đầu gối.
Sự thật của vụ án bắt cóc hàng loạt trẻ vị thành niên gây chấn động  tỉnh hóa   như , khiến    khỏi  chút ngậm ngùi.
 đột nhiên nhớ đến bài toán điền dãy  mà Trần Thủ Trung để  ở cuối bài thi, hỏi Trần Chân Thực: "Dãy  đó rốt cuộc  ý nghĩa gì?"
Trần Chân Thực lấy giấy bút,  lên đó:
2=2.1
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhuoc-diem/chuong-20.html.]
15=3.5
40=5.8
77=7.11
165=11.15
520=13.(1+5+8+11+15)=13.40
Trần Chân Thực  xong thì giải thích: "1, 5, 8, 11, 15 tương ứng với  báo danh của mấy đứa học sinh . Chúng nó cùng  giúp Thủ Trung  thành lời Thủ Trung   với  nhất."
Toán của   tệ nên vẫn  hiểu lắm, hỏi: "Vậy các  bên trái 2, 3, 5, 7, 11, 13  nghĩa là gì?"
Trần Chân Thực kiên nhẫn giải thích cho  như một giáo viên:
Đây là các  nguyên tố liên tiếp.
Lúc  giảng bài toán điền dãy  cho Thủ Trung,  từng  với thằng bé,  thích  nguyên tố vì  nguyên tố chỉ chia hết cho 1 và chính nó,  giống ,   bạn bè, chỉ  thể một .
Thủ Trung : "Không  còn  '1' ?"
 : "Con ngốc ! '1' là cái bóng của bố mà!"
Thủ Trung : "Con cũng thích  nguyên tố nhưng '1' của con   là cái bóng mà là bố Trần Chân Thực!"
Cho nên    thấy dãy  ,  phát hiện mỗi con  đều chứa  nguyên tố nên lập tức nghĩ đến việc phân tích  nguyên tố .
Ban đầu,  tưởng đó là danh sách những học sinh bắt nạt Thủ Trung, mãi đến khi phát hiện bức di thư thứ hai của thằng bé thì mới  kế hoạch của thằng bé.
Lúc ,  khán đài  một giọng  oang oang hét lên: "Kế toán Trần, vụ án cưỡng h.i.ế.p năm đó, rốt cuộc là thế nào? Lúc nhà máy chúng  chuyển đổi,  sổ sách rốt cuộc còn bao nhiêu tiền? Hôm nay ông  rõ cho    !"
Trần Chân Thực  động tác đè tay xuống,  hiệu   yên lặng, dõng dạc : "Được! Mọi  giữ yên lặng,  sẽ  sự thật cho   !"
Lời trần thuật của Trần Chân Thực về việc chuyển đổi và vụ án cưỡng h.i.ế.p năm đó…