Niềm Vui Của Người Nông Dân Cổ Đại - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:21:54
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sơn Sinh ca, bánh mật nướng ăn ngon, cũng ăn một miếng .”

Thanh niên cao tráng vốn dĩ sống lưng đang thẳng, bởi vì cảm giác thất bại mà cong cong, mơ hồ chút cảm giác cô đơn.

Phúc Bảo đang nhấm nuốt miếng bánh mật trong miệng, thấy bộ dáng như của Nghiêm Sơn Sinh, còn tưởng là đang lo lắng cho Khôn thúc nên mới vực dậy tinh thần.

Đồng bệnh tương liên, Phúc Bảo nhịn , gắp một miếng bánh mật, rải một ít đường đỏ lên, đưa tới mặt Nghiêm Sơn Sinh.

“Ăn ngon lắm !”

Tay chân Nghiêm Sơn Sinh chút luống cuống, cũng như thế nào, há mồm ăn xong miếng bánh mật nướng mà Phúc Bảo đút cho, trong đầu chỉ một ý nghĩ, chính là ngọt, thực sự ngọt.

Thiện Phúc Đức quen với việc cả ba từ nhỏ cùng lớn lên, đối với hành động mật của , chỉ ẩn ẩn cảm nhận hình như gì đó đúng, giây tiếp theo liền quẳng đầu.

Mà Tô Tương là trưởng bối ở bên cạnh, chính mắt thấy con gái với Nghiêm Sơn Sinh ở chung, hình như vượt quá quy củ.

Trước con gái còn nhỏ, hai mật một chút cũng gì đáng lo ngại, nhưng bây giờ con gái đến tuổi mai, hành động nếu ngoài thấy, đủ để ảnh hưởng tới thanh danh của con gái.

Đang lúc nàng mở miệng bóng gió, thấy con gái với đứa nhỏ Sơn Sinh ở chung vô cùng mật, khăng khít, lời đến miệng thu trở về.

Tô Tương Nghiêm Sơn Sinh, dùng loại ánh mắt vợ tính toán với con rể, ẩn ẩn chút toan tính.

Bỗng nhiên, trong đầu nàng hiện câu trong lúc vô tình chồng nàng , hiện tại Phúc Bảo đến tuổi mai, tìm một vị hôn phu gốc gác, nhân phẩm thế nào, còn bằng tìm đứa nhỏ Sơn Sinh .

Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.

Tô Tương nghĩ, thể hơn cuộc hôn nhân nữa, ý tưởng của chồng hẳn là thể.

Đám Thiện Tuấn Hải mạo hiểm gió tuyết, thật nhanh lên trấn , đến nơi còn sớm hơn so với dự kiến của .

DTV

Lúc ở trấn , ngoài đường phố hầu như .

Thị trấn từng náo nhiệt bao nhiêu, lúc phủ một vùng tuyết trắng mênh mông, lộ vài phần tĩnh mịch.

“Nhà chồng Lan Nương chắc là ở trong cái hẻm nhỏ !?”

Lúc đưa gả Lan Nương, Thiện Tuấn Hải từng đến Lý gia một , , khi Lý gia phân gia, cũng theo nhị ca Thiện Tuấn Hà đến giúp cháu rể họ chuyển nhà.

Nhà cũ Lý gia ở ngay phía tiệm mỳ Hoàng Dương.

Khoảng đất rộng chia thành hai nửa, đằng mở cửa hàng, phía che thành nơi cư trú của Lý gia.

Bởi vì ở vị trí tệ, nên việc ăn của tiệm mỳ cũng đến nỗi nào.

Đám bọn họ ngang qua tiệm mỳ, nhưng hề gõ cửa dò hỏi chuyện vợ chồng Lan Nương.

khi thành , Lý Hồng Nhị phân khỏi Lý gia, lão đại Lý gia cùng lão tam Lý gia đều lo lắng vị sẽ lấy bớt phần sản nghiệp tổ tiên để , nên cho dù hiện tại gặp thiên tai, cũng sẽ dễ dàng để hai vợ chồng Lý Hồng Nhị dọn về.

Vì thế, Thiện Tuấn Hà quyết định đến gian tiểu viện mà con gái với con rể mua lúc để tìm , tìm thấy thì mới đến Lý gia phiền một phen.

Thiện Tuấn Hà dắt theo một đám , hết quẹo trái quẹo , cuối cùng ngừng một gian nhà, cửa dán tranh môn thần phai màu.

“Bịch bịch bịch !”

Dưới ban mai yên tĩnh, âm thanh gõ cửa trở nên cực kỳ vang dội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/niem-vui-cua-nguoi-nong-dan-co-dai/chuong-167.html.]

Thiện Tuấn Hà bên trong cửa, ý bảo con trai và cùng chen .

Hiện tại, tuyết vẫn đang rơi, bọn họ trải qua quãng đường dài tới đây, mũ và vai áo dính ít bông tuyết, quần áo ở lớp ngoài cùng sớm tuyết tan thấm ướt.

Thiện Tuấn Hà ý bảo giũ tuyết xuống, đó yên đợi trong nhà mở cửa.

“Bịch bịch bịch !”

Trong phòng động tĩnh gì, sắc mặt Thiện Tuấn Hà thể bình tĩnh nổi, liền cau mày, gõ cửa phòng nữa, nhưng , vẫn thấy động tĩnh gì như cũ.

"Lan Nương, là cha đây.

Ta cùng với và tam thúc con tới thăm con."

Thiện Tuấn Hà nghĩ, chẳng lẽ Lý gia bên phát lòng , nên gọi con rể với con gái về nhà? Ngẫm thì, tiệm mà Lý gia mở cũng là tiệm mỳ, cho nên lương thực dự trữ hiện tại chắc chắn sẽ nhiều hơn so với những nhà bình thường, và dù gì thì cũng là con trai của , hai vợ chồng già Lý gia bảo Lý Hồng Nhị đưa nương tử đang mang thai về nhà thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nếu thực sự là như , lẽ đến là vô ích .

Trong lòng Thiện Tuấn Hà đầy rẫy suy tư, nhưng vẫn hướng trong nhà hô lớn vài tiếng, thể loại trừ khả năng trong nhà đang nghi ngờ kẻ đến ý , nên mới cố tình phát âm thanh, giả vờ như bên trong ai.

“Cha, là cha tới!”

Quả nhiên, khi Thiện Tuấn Hà lên tiếng, trong phòng sột sột soạt soạt, rốt cuộc cũng truyền chút tiếng động.

Sau đó, một thanh niên gương mặt tiều tụy, hình gầy ốm, xuất hiện trong tầm mắt Thiện Tuấn Hà.

“Hồng Nhị, con thành thế ?”

Thiện Tuấn Hà thấy con rể, liền hít sâu một .

Lần , khi đến thị trấn thông báo với con rể chuyện tích trữ lương thực, sắc mặt của đối phương vẫn còn hồng nhuận, giọng khi chuyện còn vang dội khí thế nam nhân.

Như thế nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, như hút hết tinh thần và khí lực thế ? Lúc mới qua bao lâu .

Càng khiến cho Thiện Tuấn Hà bất an chính là, con rể thành như , thì con gái sẽ thành cái dạng gì, kể Lan Nương còn đang mang thai.

"Cha, là con với Lan Nương." Lý Hồng Nhị lộ vẻ mặt chua xót, bốn phía xung quanh, với đám Thiện Tuấn Hà: “Nơi nơi thích hợp để chuyện, cha, tam thúc, cùng con trong .”

Lý Hồng Nhị đón đám Thiện Tuấn Hà , đó đóng cửa lớn , dùng then cài vẫn đủ, còn dùng thêm hai cây gậy lớn bằng cẳng chân, chắn cửa lớn .

Thông qua sân lớn, đoàn kiềm chế nghi hoặc trong lòng, theo Lý Hồng Nhị nhà, trong phòng vẫn ấm áp hơn bên ngoài.

Vừa trong nhà, đám Thiện Tuấn Hải liền chú ý đến khúc gỗ đang đốt trong chậu đồng , nếu lầm, mấy khúc gỗ đó vốn dĩ là từ một cái ghế dựa.

Cũng lúc , đám Thiện Tuấn Hải mới chú ý tới, bên trong gian phòng quá mức trống trải.

Vốn dĩ khi Lan Nương xuất giá, Thiện Tuấn Hà chuẩn cho con gái 72 chân gia cụ, nhưng hiện tại trong căn phòng , còn thấy tung tích của chúng nữa.

Nhà chính vốn để tiếp đãi khách khứa, mà trong phòng vẻn vẹn chỉ một cái ghế dựa, cùng với một cái bàn tương đối nguyên vẹn.

Điều thật sự hợp với lẽ thường chút nào.

Thiện Tuấn Hà siết chặt nắm tay.

Chẳng lẽ đứa con rể lời , dự trữ than đá với lương thực? Chẳng lẽ mấy ngày nay, con gái dựa những khúc gỗ chặt từ gia cụ để sưởi ấm?

Loading...