Niềm Vui Của Người Nông Dân Cổ Đại - Chương 259
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:41:55
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rất nhanh, cặp m.ô.n.g đầy đặn chắc nịch của nàng thể ng:ồi nữa, theo động tác vùi đầu của đám Đại Cáp, nàng ngửa mặt mặt đất.
Cơ thể bụ bẫm nhỏ nhắn, tay ngắn, chân ngắn, tứ chi giơ lên trời, đón nhận sự nhiệt tình của nhóm Đại Cáp.
Đậu Hoa chép chép miệng, nhịn bắt đầu gọi cứu binh kèm theo tiếng nức nở.
“Nương !”
Lúc cũng chỉ nương mới thể cứu nàng thoát khỏi tay của đám chó méo thôi.
Theo tiếng gọi của nàng, một phụ nhân bụng bự, quanh tỏa một khí chất điềm tĩnh, an nhàn, từ trong phòng bước , nàng cẩn thận bước cái giằng cửa mài thật thấp, , tới bên cạnh con gái.
“Đại Cáp hư.”
Đậu Hoa ủy khuất chỉ đại ca Husky liên tục vùi đầu nàng, chút lưu tình, cáo trạng với mẫu .
“Oa !”
Con chó ngô nghê còn chính tiểu bảo bối cáo trạng, tiểu bảo bối gọi tên của , kiêu ngạo ngẩng đầu về phía mái hiên tru một tiếng như chó sói.
Cho mà, trong lòng tiểu bảo bối, chó là quan trọng nhất.
Vẻ mặt hổ, nhưng khiến cho những tiểu động vật xung quanh tức điên lên, nhất là hai con mèo vàng mập nó đạp một bên, nhiệt tình lấy móng vuốt sắc nhọn của chính , ẩn nấp bên cạnh, tìm cơ hội quào cho cái thứ xí hổ một nhát.
“Meo meo !”
“Oa oa !”
Có điều sự xuất hiện của Phúc Bảo thật sự cải thiện cảnh quẫn bách mà Đậu Hoa gặp .
Một bộ phận chó mèo cảm thấy bên cạnh Đậu Hoa vị trí cho , dứt khoát đổi trận địa, chạy đến bao quanh Phúc Bảo, dùng đầu và thể của cọ tới cọ lui đùi Phúc Bảo, thỉnh thoảng còn phát tiếng kêu mềm mại, ngọt ngào.
Lúc trong bụng Phúc Bảo còn đang mang một tiểu bảo bối, bởi , lúc đám động vật nhỏ cọ Phúc Bảo, cẩn thận, lực đạo nhẹ nhàng, chậm rãi, sợ nàng đau, thương tiểu bảo bảo trong bụng nàng.
Đối mặt với cuộc chiến giảm một nửa tính ác liệt, cuối cùng Đậu Hoa cũng thể trở , đó nhanh chóng dậy.
“Đệ , hôm nay cũng chào hỏi .”
Nàng phủi phủi bụi trong lòng bàn tay, chút duyên dáng, chạy đến bên cạnh mẫu , đó nhón chân, dùng tay nhỏ vuốt cái bụng đang phình của mẫu , chào hỏi đứa nhỏ trong bụng nàng.
Nghiêm Sơn Sinh mang quýt xanh với quả mơ ngâm mà nương tử thích ăn nhất khi mang thai cùng với mứt hoa quả ngọt ngào mà con gái thích ăn nhất , nương tử xinh đang mang thai con cùng với con gái đáng yêu, cộng thêm đám động vật nhỏ đang tranh giành sủng ái, càng thêm tươi rói.
Trước bao giờ nghĩ tới nguyên lai chính cũng thể hạnh phúc như , hiện tại xem , ông trời thật sự là yêu thương , cuộc sống chỉ thể ngày càng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/niem-vui-cua-nguoi-nong-dan-co-dai/chuong-259.html.]
Khi cả nhà đang vui vẻ tụ tập đón tết trung thu, Phúc Bảo ăn nửa cái bánh, bỗng nhiên thời hạn nửa tháng liền sinh, cũng may một kinh nghiệm đó, phòng sinh và dụng cụ đỡ đẻ đều chuẩn , vì để đề phòng vạn nhất, đó một tháng Nghiêm gia mời đà đỡ đến ở trong nhà, cũng coi như là chút sơ hở.
Chỉ tiếc là thời thiết mưa gió thất thường, vốn tưởng rằng kinh nghiệm sinh , thứ hai hẳn sẽ dễ dàng hơn đầu tiên nhiều, nhưng ngoài dự đoán, Phúc Bảo khó sinh.
DTV
“Đứa nhỏ đưa chân , đoán chừng là sinh khó.”
Hai bà đỡ lớn tuổi kinh nghiệm vội vàng từ phòng sinh chạy , hai đều lẫn mùi m.á.u tanh.
Lúc , sắc mặt hai bà khó coi, dù khi đỡ đẻ cũng sợ nhất chính là thai vị đúng vị trí, hai bà dựa việc đỡ đẻ để kiếm tiền, nếu mà gì ngoài ý xảy , sản phụ và hải tử giữ , chỉ sợ một thời gian dài , sẽ mối ăn nào tới cửa.
Không đến việc kiếm tiền, việc liên quan tới hai mạng , cũng thể ngủ yên an giấc.
“Ông trời đây là mạng .”
Tưởng bà tử mặt tối sầm, thiếu chút nữa vững, sang con trai bên cạnh, nhưng lúc , xong bà đỡ , hai chân vô lực, chẳng qua là cắn răng chịu đựng thôi.
“Sao thể để cục cưng của gặp chuyện như chứ.”
Nước mắt Tưởng bà tử áo ào chảy xuống, bà đến tuổi , mỗi ngày sống đều là giành giật với lão Diêm Vương, vốn dĩ hôm nay cả nhà tụ tập một chỗ vui cùng vui vẻ mà đón trung thu, cớ gặp chuyện như , nếu Phúc Bảo mệnh hệ gì xảy , chỉ sợ bà cũng sống nỗi nữa.
“Giữ lớn, đứa nhỏ quan trọng, chỉ cần nương tử của thật .”
Sở dĩ bà mụ thông báo cho bọn họ chuyện cũng là vì bọn họ quyết định sẽ chọn một, so với việc lưỡng lự, do dự, bằng lựa chọn một , ít nhất cơ hội sống sót cũng nhiều hơn.
Quyết định đối với Nghiêm Sơn Sinh mà , tuy đơn giản nhưng khó khăn.
Đơn giản vì giữ nương tử và đứa nhỏ từng bắt chọn một , thể chút do dự mà lựa chọn nương tử, khó khăn ở chỗ, một phụ , chính miệng bóp c.h.ế.t cơ hội sinh của đứa nhỏ, với một phụ mà , bất luận là vì cái gì, đây đều là một nhát d.a.o cứa tim.
Nghiêm Sơn Sinh lúc đang nhớ đến cảnh tượng đêm hôm qua, khi ngủ, còn áp lỗ tai bụng Phúc Bảo, đứa nhỏ nghịch ngợm cách lớp bụng của mẫu mà còn dùng chân đạp .
Hắn còn mơ ước, đợi con trai sinh , dạy cho cách thế nào để bảo vệ mẫu và tỷ tỷ, khi đại phu bắt mạch khẳng định là nam hài, còn chạy đến chỗ của vợ, tìm sách vở, kiếm cho vài cái tên thật dễ …
Đây đều là những khát khao mơ ước của cùng nương tử và con gái khi Phúc Bảo mang thai đứa nhỏ, bây giờ nhẫn tâm vứt bỏ, quyết đoán , cũng khác dễ chịu.
Nghiêm Khôn ông nội, cũng cái gì, thật sự đồng tình với quyết định của con trai, dù con dâu cũng một , ôm cháy trai, sớm muộn gì cũng thể ôm .
Mà nếu , cháu gái Đậu Hoa thông minh, lanh lợi, cùng lắm thì cho nàng chủ, kén một rể về nhà, duy trì hương khói của Nghiêm gia.
Thái độ của Nghiêm gia khiến đám Thiện Tuấn Hải lòng, nếu lúc , bọn họ dám giữ lấy đứa nhỏ, đến chuyện tình cảm nhiều năm như cắt đứt, Thiện Tuấn Hải cũng sẽ cắt đứt hôn sự của con gái và Nghiêm Sơn Sinh, đó đưa con gái về Thiện gia.
“Được, tỷ chúng sẽ cố gắng hết sức giữ cả hai con.”
Hai bà đỡ xong câu trả lời của bọn họ, trong lòng cũng coi như hiểu rõ, lúc tiếng hét trong phòng càng ngày càng thê lương, hai bà cũng ở bên ngoài nhiều, chỉ dặn dò bọn họ tìm một ít sâm thái lát, đợi lúc đó đưa cho Phúc Bảo ngậm, để ngừa nàng đang sinh đủ sức lực.
Nói xong liền nhanh chóng .