Lục Mạn Mạn theo bản năng đầu . về phía .
Ánh mắt rũ xuống, vẻ mặt hờ hững, thản nhiên hỏi: "Ăn cơm ?"
Trên khuôn mặt biểu cảm øì.
Lục Mạn Mạn là ai, nhờ đây cô từng gặp nhiều đàn ông, thế nào cô cũng là cao thủ tình trường, mặc dù ánh mắt của cô chằm chằm Thái Châu, nhưng tâm trí đặt ở chỗ đàn ông , gì thể qua mắt cô chứ.
Quả nhiên cạnh tranh mới áp lực.
Đàn ông càng trơ trơ như hòn đá thì càng cần kích thích.
Còn quan tâm hỏi cô ăn cơm nữa.
Càng là những lúc như , Lục Mạn Mạn càng giả vờ thờ ơ hơn .
Cô nhếch khóe môi, vẻ hồn nhiên ngây thơ: "Còn ăn, đừng đến ăn cơm, từ sáng đến giờ còn nghỉ ngơi chút nào..."
Sau đó nhanh chóng gạt chủ đề sang một bên, chỉ cần quan tâm, mặc kệ đó cô chuyện gì, họ vẫn sẽ quan tâm những gì lúc . Cô giống như chợt nhớ : " rôi, em định nhân tiện trang trí ngôi nhà, em mua cỏ hoa và cây cảnh từ Cục Lâm nghiệp, chiêu nay họ sắp xếp nhân công tới..."
Sau đó hất cằm về phía cửa: "Anh xem một chút ?"
Chu Nghiêm Phong : "Đi ăn cơm ."
Không để cho Lục Mạn Mạn cơ hội phản ứng, trở xe mở cửa.
Lục Mạn Mạn dám hành động của chứng tỏ quan tâm cô, nhưng ít nhiều cũng một chút để ý.
Cô dường như cuối cùng cũng thấy tảng băng ngàn năm tan chảy một chút, cảm thấy tràn đầy niềm vui và cảm giác thành tựu!
Cô giả vờ theo, bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Anh còn đưa em ăn ? Phiền quá, bận như ..."
Chu Nghiêm Phong: "Vậy em ăn ?"
Ngốc mới ăn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nien-dai-van-my-nhan-xinh-dep-ga-cho-quan-nhan-mang-theo-nhai-con/chuong-103.html.]
Lục Mạn Mạn ngoan ngoãn im lặng.
Lục Mạn Mạn ngờ rằng Chu Nghiêm Phong tới một quán cơm quốc doanh mà đưa cô đến một nhà hàng trông khá cao cấp.
Nhà hàng xem là một hộ kinh doanh tư nhân, trang trí thanh lịch, nhiều khách hàng , việc ăn . Lục Mạn Mạn sớm sẽ đến nơi như thế nhất định sẽ ve nhà tắm rửa quần áo , gần đây cô ở trong căn nhà cả ngày, từ đầu đều chân bụi bẩn
Trông cô bây giờ giống hầu của Chu Nghiêm Phong.
Chu Nghiêm Phong dường như để ý chút nào, thong thả tới cửa.
Nơi đúng là giống những tiệm cơm cao cấp, bước đại sảnh thu hút bởi quang cảnh trang trí bắt mắt, xung quanh gì chứ, những bể cá khổng lồ, đủ loại cá, tôm, cua, rùa trong các bể cá.
Quả nhiên cửa hàng cũng đông khách, Lục Mạn Mạn quanh thấy một chỗ trống, cuối cùng cũng cần tìm chỗ , một lời tới dẫn bọn họ một gian phòng riêng yên tĩnh.
Lục Mạn Mạn:"Anh thường xuyên đến đây ?"
Thật là thể diện.
Chu Nghiêm Phong trả lời, dùng ngón tay gõ nhẹ thực đơn bàn: "Em chọn món ."
Lục Mạn Mạn ban đầu nghĩ đến việc ăn cơm, nhưng khi đến nhà hàng ngửi thấy mùi thơm, cảm thấy đói, cô gọi một con cua đỏ hấp, một đĩa cá hấp nấm hương, một phần thịt kho tàu.
Không chút nào ý thức tiết kiệm tiền cho đàn ông của . Chu Nghiêm Phong cũng nhiều lời, chỉ nhắc nhở: "Em gọi cơm ?"
"Không ăn cơm ."
Lục Mạn Mạn ít ăn tỉnh bột.
Chu Nghiêm Phong nghĩ mỗi ăn cơm cô giống như đếm từng hạt cơm, cho nên cũng hỏi nhiều, đó trả thực đơn cho phục vụ, còn gọi cho Lục Mạn Mạn thêm một chai nước cam.
Thức ăn nhanh chóng bưng lên.
Đầu bếp rõ về cua, phục vụ một con cua cái mập mạp, Lục Mạn Mạn nếm thử thấy ngon.
Chu Nghiêm Phong mở nắp chai nước cam đẩy tới bên cạnh cô.