Ánh mắt thủ trưởng phu nhân là yêu mến xuất phát từ tự nhiên tình cảm...
Quả thực so với vẻ lạnh lùng uy nghiêm bình thường thì giống như hai khác .
Thật sự tuyệt tuyệt.
Tiểu Từ khỏi liếc về phía gương chiếu hậu hai .
Nhìn một cái.
Rồi một cái.
Bỗng nhiên ánh mắt đối diện với một đôi mắt sâu thẳm sắc bén của thủ trưởng.
Tiểu Từ giật vội vàng thu suy nghĩ , tập trung lái xe.
Nói đến ăn uống, Lục Mạn Mạn, Chu Bỉnh và Chi Chi ba tụ tập cùng ríu ríu rít. Nhất định thịt, tiên bọn họ đến đồ ăn chay, khoai tây, đậu, ngô, bánh bao, bánh mì thái lát, nấm, ớt.
Chu Bỉnh: "Cà tím?"
Lục Mạn Mạn: " đúng đúng, cà tím. Lần dì Điền tôm hùm đất sốt tỏi , bảo dì một ít tỏi băm, chúng cà tím nướng tỏi. . Còn Chu Bỉnh, cháu trở về lấy ít bia, nhớ kỹ, mang về để trong tủ lạnh ."
Chu Bỉnh Liên liên tục đồng ý.
Chu Chi Chi thím tỏi nướng cà tím thì lập tức nhớ tới món tôm hùm đất sốt tỏi thơm ngon , bắt đầu ngừng nuốt nước miếng. Tuy nhiên cái đầu nhỏ thông minh của cô bé cũng quên tranh thủ cho một loại đồ uống.
Chờ thím xong cô bé lập tức vội vàng bổ sung: "Trà hoa quả, hoa quải"
Lục Mạn Mạn xoa xoa đầu cô bé: " , còn hoa quả. Đổi mùa chúng nấu nước tuyết lê quả sung ngọt ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nien-dai-van-my-nhan-xinh-dep-ga-cho-quan-nhan-mang-theo-nhai-con/chuong-120.html.]
Nói đến thịt, Lục Mạn Mạn mua thịt ba chỉ, mua tôm, nhất còn thịt trâu, thịt dê béo và cánh gà.
Ba cái đầu ghé càng càng hưng phấn, Chu Nghiêm Phong nhắc nhở bọn họ một câu: "Giờ mua thịt chỉ sợ dễ dàng."
Lục Mạn Mạn hai tay nâng mặt kêu rên một trận: "Thịt nướng là ăn thịt mới , mua thịt thì ăn nhiều cũng ý nghĩa gì"
Nói xong môi đều chu .
Chu Nghiêm Phong bật : "Muốn ăn thịt gì, bảo bộ phận hậu cần đưa tới đây."
Trong quân đội trồng rau, nuôi heo vịt, cá tôm, ăn uống cơ bản đều tự cung tự cấp, bình thường thịt và thức ăn bàn cơm trong nhà các thủ trưởng phần lớn cũng là do bộ phận hậu cần cung cấp. Chu Nghiêm Phong gọi điện thoại để họ đưa một chuyến thì gì thuận tiện hơn.
Lúc Lục Mạn Mạn mới vui mừng trở , cũng thuận tiện hỏi một câu: "Tối nay về ? Không về thì chúng em cũng sẽ chờ ."
Chu Nghiêm Phong nhẹ nhàng : "Sẽ về."
Lục Mạn Mạn nhíu mày, khó trách những đó luôn cái gì mà nắm dày của đàn ông chính là bắt trái tìm của họ, quả nhiên ai thể kháng cự sự hấp dẫn của đồ ăn ngon.
Lục Mạn Mạn dẫn theo Chu Bỉnh và Chi Chi xuống xe gần chợ tự do, ăn thịt nướng còn cần bột ớt thì là, còn nước sốt nướng thịt, lúc ướp thịt cũng dùng nhiều gia vị.
Cô mua đủ gia vị mới mua thức ăn. Vốn thịt nướng cần rau xà lách cuộn ăn, nhưng lúc loại rau xà lách tương đối mềm mại ở phương Bắc còn trồng quy mô lớn, ngoại trừ một ít quán ăn và nhà hàng tây cao cấp thì trong nhà khó rau xà lách ăn.
Tuy nhiên bán lá tía tô.
Lá tía tô mùi thơm nồng, cuốn thịt ăn còn ngon hơn cả thịt cuốn rau xà lách. Lục Mạn Mạn lấy hết cả nửa sọt lát tía tô của bán hàng.
Mua đồ xong thì về nhà.
Bọn họ trở về thì đúng lúc bên bộ phần hậu cần cũng đưa thịt tới, thịt ba chỉ, tôm, cánh gà, sườn đê, còn lấy tới hai con cá sống.
Vốn dì Điền định nấu cơm nhưng đột nhiên nhận điện thoại của thủ trưởng, bảo dì chờ Lục Mạn Mạn trở về . Sau đó bộ phận hậu cần bên đưa thịt tới, dì đoán là đồng chí Tiểu Lục gì đó mới mẻ.