Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Nhoáng một cái  hai trăm năm trôi qua, hiện giờ đang là năm Kỷ Mão.
Bởi vì thời gian qua quá lâu  mà  vẫn  tới âm phủ báo danh nên tên của   sớm biến mất  danh sách luân chuyển của địa phủ.
Chuyện   nghĩa là ngày  nếu  tu luyện  thành  gặp  kiếp nạn, thì  chỉ  một kết cục duy nhất đó chính là tan thành mây khói.
Có điều  chẳng hề sợ hãi.
Thần Dạ Du  nếu  sống sót qua ngày mười ba tháng năm thì sẽ  thể tu thành  hóa cốt. Bọn họ ,  yêu quái của một vùng cũng  tệ,  nhiều việc thiện chút thì   chừng hậu thế còn sẽ lập cho  cái miếu thờ nhỏ để cung phụng.
Nghĩ tới đó  vui sướng cực kỳ, bắt đầu  núi chọn hang   động tiên.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Làm một tiểu tiên nữ tự do tự tại ở Lộc Ổ.
Tuyệt vời!
     vui quá hóa buồn.
Ta vui sướng chẳng  mấy hôm,  một ngày trời trong gió mát, yên ắng tĩnh lặng,  một đoàn   ngang qua Lộc Ổ.
Không  gì bất ngờ, bọn họ  lạc đường trong núi. Vòng qua vòng , vòng tới vòng lui một hồi,  đó vô tình phát hiện  đây đang  treo  ngọn cây ở đồng hoang.
Lúc bấy giờ đang là giữa ban trưa, nắng hè rực rỡ, rừng cây yên tĩnh   một tiếng động, gió núi thổi thốc   nóng bức vô cùng.
Ta cũng giống với mấy yêu quái trong rừng , đều đang  nghỉ ngơi chợp mắt. Đợi đến khi  tỉnh  thì   ở trong lòng đất tối đen như mực.
Đám   chôn  xong liền chậm chạp tìm đường  khỏi rừng rậm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nien-nien/c4.html.]
Ta hét lên vài tiếng, liều mạng bò từ trong lòng đất .
Trời  sẩm tối,   Thần Dạ Du và hồ ly tỷ tỷ đang   bằng vẻ mặt nghiêm trọng.
Khung xương trắng của  treo trong núi sâu rừng già, vốn  cành lá rậm rạp che khuất  kín đáo.
Hai trăm năm nay mặc dù    lạc  nơi đây, phát hiện  treo  đó thì cũng chẳng ai dám xen  việc của  khác mà leo lên cây gỡ  xuống.
Mẹ nó! Thế mà tên  còn mang   chôn!
Vốn là đây cũng chẳng  chuyện ghê gớm gì,  vẫn  thể bò    leo lên cây, tiếp tục hấp thụ nguyệt lượng âm khí.
 hỏng bét là   thể treo lơ lửng lên cây  nữa.
Liên tục thử  thử  mấy ,   Thần Dạ Du trơ mắt   rơi tan  thành từng mảnh, cuối cùng mới lên tiếng: "Vô dụng thôi Niên Niên,  chôn ngươi là chuyển thế của thần sử  tòa Tử Vi Tinh Quân,  lương thiện  mười đời công đức lớn."
Vậy thì ?
"Thời thế , vận mệnh , đây là kiếp của ngươi, ngươi  thể tu thành " hóa cốt" ."
Sau đó thì ?
"...Ngươi   nọ tự tay chôn,  còn niệm một đoạn chú vãng sinh cho ngươi, siêu độ cô hồn, thoát ly khổ hải."
"    thể đầu thai."
"Cho nên  lâu nữa ngươi sẽ tan thành khói mây,   biến mất."