Trong lúc tiểu thư Thẩm Nam Âm đang dùng tài nghệ của  để khiến cả khán phòng sửng sốt, thì ở phòng nghỉ bên ,  khí cũng đặc sắc  kém.
Thẩm Minh Châu  xuống sân khấu, còn  kịp đặt cây vi-ô-lông xuống, Lạc Hà  xuất hiện  mặt cô .
Nụ  tự tin đắc ý của cô  cứng đờ, cảnh giác  Lạc Hà: "Cô   gì?"
Lạc Hà : "Đàn của tiểu thư nhà  là do ngươi  hỏng đúng ?"
Thẩm Minh Châu giật  trong chốc lát, ngay  đó  lấy  bình tĩnh,  cứng rắn:
"Cô  gì ?   hiểu, bây giờ   mệt, cô tránh  ngay."
Lạc Hà lạnh lùng :
"Bản  ngươi cũng học nhạc,  thể   đối với  chơi nhạc, nhạc cụ cũng giống như bạn bè của họ , ngươi  hỏng đàn cổ tranh của tiểu thư, ngươi  từng nghĩ đến bản   ?"
Thẩm Minh Châu nhíu mày: "Cô  thần kinh ,   ?"
Cô   dứt lời.
Lạc Hà giật lấy cây vi-ô-lông trong tay cô .
Ngay  mặt cô , đập vỡ thành hai nửa!
Thẩm Minh Châu ngẩn  trong chốc lát.
Một lúc , cô  trợn mắt, hét lên:
"Lạc Hà, cô là đồ điên, cô  tư cách gì đập vỡ đàn của ? Đây là cây đàn  bỏ tiền lớn nhờ thợ thủ công nổi tiếng của Ý  riêng,  sẽ g.i.ế.c cô!!!"
 mà, cô     thể là đối thủ của Lạc Hà?
Lạc Hà chỉ cần vài động tác,  khống chế  Thẩm Minh Châu.
Dùng dây ni-lông  chuẩn  sẵn, trói cô  , đá  góc.
Đợi tiểu thư thi xong  đến xử lý cô .
Sau khi cuộc thi kết thúc, cha  nhà họ Thẩm do dự  về phía tiểu thư.
Cô  liếc  họ,  nhạt:
"Ta  hai    gì nhưng đừng  ,  theo  đến một chỗ."
Hai : "?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/no-ty-xuyen-den-hien-dai/chuong-11-su-that-trao-doi.html.]
Họ  theo tiểu thư đến hậu trường.
Liếc mắt   thấy cây vi-ô-lông vỡ tan cùng với Thẩm Minh Châu  trói   đất.
Cha Thẩm lập tức nổi giận:
"Lạc Hà,  là cô ? Bây giờ cô   phản ?"
Tiểu thư  khẩy, đóng cửa , lấy cây đàn cổ tranh   hỏng của  .
Sau đó, kể  đầu đuôi sự việc cho họ .
Hai   thể tin nổi.
Trong mắt họ, Thẩm Minh Châu ngoan ngoãn  lời,   thể   chuyện như ?
Tiểu thư  hiệu cho Lạc Hà.
Lạc Hà lập tức mở bản ghi âm cuộc trò chuyện của Lạc Hà và Thẩm Minh Châu trong phòng nghỉ lúc nãy, phát cho họ .
Hai   xong, sắc mặt đều  khó coi.
 cũng  trách mắng Lạc Hà nữa.
Chỉ  chút hận sắt  thành thép  Thẩm Minh Châu.
Cô  dịch về phía Cha Thẩm  Thẩm, trong mắt ngậm nước mắt, đáng thương :
"Bố , hai   con giải thích, con  cố ý  hỏng đàn của chị , con chỉ là..."
Cô  còn   hết lời.
Tiểu thư đột nhiên kinh ngạc lên tiếng: "Bố ? Nếu  nhớ  nhầm, năm đó  chỉ sinh   , ngươi là loại cô hoang dã chủng nào, cũng dám gọi bố ?"
Thẩm Minh Châu tức giận : "Thẩm Nam Âm, cô đừng giả vờ nữa,   nhục ,  cần  dùng cách ."
"Phải ? Ngươi lý trực khí tráng như , chẳng lẽ là dựa  việc họ nuôi cô hai mươi năm nên  cần phân biệt ?"
Tiểu thư cong môi,  đó, lấy  một xấp tài liệu từ chiếc túi đeo chéo mang theo bên .
"Nếu năm đó  ngươi  cố tình tráo đổi chúng  thì bây giờ ngươi  cơ hội học vi-ô-lông,   sân khấu lớn như thế  ? Ngươi chiếm đoạt cuộc đời của  hơn hai mươi năm,  hề áy náy với ,  mà bây giờ còn  đối phó ?"
Cô  , ném xấp tài liệu xuống  mặt Cha Thẩm Mẹ Thẩm.
"Xem , đây là sự thật mà  của Thẩm Minh Châu  đích     khi chết, ồ nên  là bây giờ bà  vẫn đang  trong bệnh viện ở một huyện nhỏ, chờ gặp mặt con gái  cuối đấy."
Tất cả   đều  thể tin nổi.