Khi ở Đại Chu Quốc,  của Lạc Hà vốn là đại nha  của phu nhân thừa tướng.
Uy nghiêm vô cùng.
Nếu  ai dám xúc phạm phu nhân thừa tướng, bà chắc chắn sẽ vung tay, tát tai như gió.
Lạc Hà  bà truyền thụ chân truyền.
Từ năm bảy tuổi Lạc Hà  theo tiểu thư, cùng nàng trải qua hành trình vất vả từ một tiểu thư khuê các trở thành hoàng hậu của một nước.
Trong bốn mươi năm qua, Lạc Hà  thể  học  gì khác nhưng bản lĩnh tát   ngày càng tiến bộ.
Lực đạo cùng góc độ đều  chuẩn xác.
Hai cái tát xuống.
Cả biệt thự đều im lặng.
Ba giây , Thẩm Minh Châu phát  tiếng hét chói tai, chỉ  Lạc Hà,   run rẩy:
"Cô điên  , cô dám đánh ? Cô  tin  sẽ lập tức gọi bố đuổi việc cô, để cô cả đời   tìm  việc  ?!"
Lạc Hà  lạnh một tiếng, đưa tay ấn ngón tay mà cô  đang chỉ   xuống.
"Cuối cùng là ai điên, trong lòng ngươi tự  rõ, ngươi chỉ là dưỡng nữ, thậm chí còn   ngoại thất, mà dám ở  mặt đích nữ vênh váo tự đắc, lời  khiêu khích, đừng  là   tiểu thư dạy dỗ ngươi, cho dù   ném ngươi  ngoài cũng   gì đáng trách. Hơn nữa, gia chủ Thẩm gia   là cha ruột của ngươi, ngươi gọi một tiếng bố  thật thuận miệng dễ  nhưng ngươi  từng nghĩ đến cha ruột của ngươi ?"
Thẩm Minh Châu há hốc mồm.
Mặc dù lời Lạc Hà    khó , cách dùng từ và ngữ pháp cũng khá kỳ lạ.
 Thầm Minh Châu hiểu . Thế nên cô  chỉ  thể lắp bắp:
"Cô! Cô!"
"Ta thế nào? Ngươi  , ngươi    một lời phản bác nào,   vì ngươi cũng cho rằng   đúng ?"
Thẩm Minh Châu gào lên trong đau khổ:
"Cút ngay cho !"
"Người nên cút là ngươi!"
Lạc Hà  hề sợ hãi.
Không  chỉ là so giọng thôi .
Trước đây, khi còn ở cố quốc, lúc cãi  với các ma ma khác trong cung, Lạc Hà  bao giờ sợ hãi.
Đối mặt với ánh mắt như  g.i.ế.c  của Thẩm Minh Châu, Lạc Hà như một cơn gió lao  phòng cô .
Trong tiếng hét chói tai của cô , Lạc Hà vứt hết ga trải giường, chăn gối, quần áo, đồ trang sức của cô   ngoài.
"Đích nữ  phận cao quý,   thể ở phòng khách ở sân bên,  đây tiểu thư  về thì thôi, bây giờ cô   về, căn phòng  nên nhường  cho cô , một đứa con nuôi như ngươi  chỗ ở là  lắm , nếu ngươi tự giác một chút, ngươi nên tự chuyển , đừng đến lúc đó rơi  cảnh  nhà  cửa,   đường ở."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/no-ty-xuyen-den-hien-dai/chuong-2-no-ty-ra-oai.html.]
Lạc Hà dọn hết đồ đạc của Thẩm Minh Châu trong ba .
Làm xong việc, Lạc Hà ngay lập tức  xuống cầu thang, thu  vẻ ngạo mạn  , lộ  nụ  lấy lòng với Thẩm Nam Âm nhỏ bé đáng thương:
"Tiểu thư, lão nô  dọn phòng cho , mời   ở."
Giọng điệu cung kính.
Như thể   tát Thẩm Minh Châu, chỉ  mũi cô  mắng chửi là một  nào khác .
Thẩm Nam Âm: "..."
Lạc Hà dường như cảm thấy tiểu thư  cảm động đến run rẩy   luôn .
Sau một lúc ngơ ngác ngắn ngủi,   đều  hồn.
Ngô Mẫu hét lên một tiếng, xông lên ngăn cản :
"Thẩm Tiểu thư, cô đừng tức giận, con gái  dạo   sốt hỏng não , cô đừng chấp nhặt với nó!"
Thẩm Minh Châu tức đến run cả .
 những gì Lạc Hà  đều là sự thật, cô   thể phản bác  lời nào.
Ban đầu cô  thấy Thẩm Nam Âm dễ bắt nạt, hơn nữa cha  với em trai đều chỉ công nhận .
Cô   âm thầm bắt nạt Thẩm Nam Âm, khiến cô   chịu nổi,  chủ động rời khỏi nhà họ Thẩm.
 bây giờ, Lạc Hà  vạch trần chuyện  một cách trắng trợn.
Cô   thể ngang nhiên đối đầu với Lạc Hà.
Cô  mặt mày đen sì, trừng mắt  Lạc Hà.
Một lúc lâu , cô  lạnh lùng :
"Thím Ngô, bà nuôi con gái  lắm, còn ngây  đó  gì, còn  mau thu dọn đồ đạc chuyển đến phòng khách cho ?!"
Cuối cùng, cô  hận thù trừng Lạc Hà một cái:
"Đợi Tư Duệ về,  nhất định sẽ bảo nó xử lý cô cho  trò."
Thẩm Minh Châu cũng  tâm tư thâm sâu. Cô  là  ngoài trong gia đình ,  tiện  mặt đối phó với Lạc Hà.
 Thẩm Tư Duệ thì .
Đến lúc đó, cô  tùy tiện giả vờ đáng thương.
Với mức độ trung thành của Thẩm Tư Duệ đối với cô .
Chắc chắn sẽ xử lý cho  trò cô hầu gái điên .
Cùng với Thẩm Nam Âm, đứa tiện nhân  cướp  cuộc sống sung sướng của cô !