Lúc  ở  xa ngay khúc cua của hòn non bộ, Phong Niệm Trần dẫn theo Âu Dương Hoài An từ phòng sách  tới.
Âu Dương Hoài An  thấy nữ tử   lưng Đại Hôi thì vô cùng bất ngờ: "Người   lưng của Đại Hôi là ai ?"
Bình thường Đại Hôi ngoài Nạp Lan Cần Niên  thì ai nó cũng xem thường, dáng vẻ giống như chủ tử của nhà nó, là dàng vẻ cao cao tại thượng    gần.
Hắn   sờ Đại Hôi một chút cũng  , càng đừng  đến chuyện    lưng nó.
"Tiểu nha đầu  chính là tiểu sư phụ của , sói xám đưa nàng  về để chữa trị tay cho Thập Thất. Huynh   , đừng thấy nàng  còn nhỏ tuổi như  nhưng kỹ thuật châm cứu  điêu luyện, còn thông thạo y lý và dược lý."
Phong Niệm Trần  sức khen ngợi Ôn Noãn  mặt Âu Dương Hoài An một lúc.
Âu Dương Hoài An ngoáy lỗ tai,     chuyện  cả một buổi trưa !
 cũng vì  mà càng thêm tò mò về Ôn Noãn.
Người  thể khiến cho một y học tài giỏi như Phong Niệm Trần  khen ngợi,   cảm thấy  nàng  giỏi!
Âu Dương Hoài An bước tới và : "Tiểu nha đầu  thật sự  thể chữa  tay cho  ?"
"Đã  cảm giác, hơn nữa ngón tay còn  thể cử động." Nạp Lan Cẩn Niên thu ánh mắt  theo bóng dáng một  một sói , ngón tay  giật giật.
"Thật sự  thể cử động?! Tiểu nha đầu hôm nay   gì?" Phong Niệm Trần kích động tiến lên  cầm tay Nạp Lan Cẩn Niên để xem.
Thân thể Nạp Lan Cẩn Niên chợt lách qua, tránh né tay của : "Không   gì, cũng chỉ châm cứu giống như ngày thường."
Phong Niệm Trần   ai oán, chỉ là một cái tay   cảm giác gì thôi mà, đụng một chút sẽ c.h.ế.t !
Âu Dương Hoài An   thật sự  chấn động, bởi vì sư phụ của Phong Niệm Trần   nếu trong một năm vẫn  tìm  cách để khôi phục  tri giác cho cánh tay , để tránh cho độc tố lan đến những bộ phận khác của cơ thể, thì sẽ  chặt bỏ cánh tay.
Một năm cũng trôi qua! Như , lúc   cần cắt bỏ nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/noi-danh-thien-ha/104.html.]
Viên quản gia phấn khích  bàn tay của chủ tử.
Nạp Lân Cẩn Niên liếc mắt  Viên quản gia, lạnh lùng : "Ông hái tất cả quả hồng  cây xuống, chỉ cần một quả hồng  hỏng thì ông cũng trở về kinh thành ."
Viên quản gia: "..."
Chủ tử vì   tức giận ?
"Dạ!"
Viên quản gia    thôi, ông  nghĩ đến tính tình của chủ tử , còn  chuyện bàn tay  khôi phục  cảm giác.
Quên , ông  cứ trông chừng chặt chẽ một chút là  .
Đợi cho tay của chủ tử  chữa trị lành   .
-
Sói lớn đưa Ôn Noãn xuống núi, khi còn ở lưng chừng núi Ôn Noãn  thấy Chu thị và Vương thị đang mắng  ở bên bờ sông.
Có  nhiều thôn dân đến xem náo nhiệt, còn  thôn dân thậm chí  thèm gặt lúa mà đặc biệt chạy đến xem chuyện vui.
Chính thê cùng bình thê của ông Ôn cứ hai hoặc ba ngày là ồn ào một , cũng  trở thành chuyện vui của thôn dân trong mấy năm nay!
Không  bao nhiêu nhà náo nhiệt như nhà của bọn họ!
Chu thị  ở bờ sông chỉ  Vương thị mắng ầm lên: "Vương thị, cả nhà vô ơn của bà đúng là lòng  nham hiểm! Không hề  chút lương tâm nào! Biết rõ lão đại mở tửu lâu thế mà  đem công thức nấu ăn của cha ông truyền  bán cho tửu lâu Như Ý! Hiện tại tửu lâu Như Ý cướp  công việc buôn bán của tửu lâu Phú Quý , bà vui vẻ lắm đúng !"
Buổi chiều con trai cả của bà  trở về trong nhà, than thở  việc buôn bán của tửu lâu đều  tửu lâu Như Ý ở phía đối diện cướp hết, tửu lâu bây giờ   một  khách nào.
Bà  hỏi  mới  , lão tứ thế mà  màng đến tình  , đem công thức món ốc xào bán cho tửu lâu Như Ý, nên cướp mất công việc buôn bán của tửu lâu Phú Quý!