Mọi sợ uy lực của sói lớn, sợ đến mức ai dám cứu !
Cứ như tới lui hơn chục , đến khi Ôn Noãn thấy bóng dáng của ông Ôn, nàng mới lên tiếng gọi: "Đại Hôi."
Đại Hôi thu móng về, chạy đến bên cạnh Ôn Noãn, hình to lớn của con sói đều ướt đẫm, hề còn chút nào oai phong lẫm liệt như ban nãy, lúc nó giống như một con ch.ó lớn ngoan ngoãn của nhà hàng xóm .
Ôn Noãn sờ đầu sói ướt sũng của nó, cho nó ánh mắt khen thưởng: Làm lắm!
Ông Ôn cùng Ôn Gia Thụy và Ôn Gia Tường lúc cũng từ trong ruộng chạy tới!
Ông Ôn ướt sũng trong sông, đầu cũng nhói đau!
Lại nữa !
Lần thế mà còn đánh tới tận trong sông!
Có sống nữa !
Ông thấy xảy tai nạn gì c.h.ế.t , đầu tiên thở phào một nhẹ nhõm, đó chính là xẩu hổ và giận dữ vô cùng!
Chu thị thấy ông Ôn đến bắt đầu tủi lóc: "Lão nhân, sắp dìm cho c.h.ế.t đuối!"
"Nếu c.h.ế.t thì , mắt thấy tâm phiền!" Cơn giận của ông Ôn phát như hỏa tiễn! Ông nổi giận gầm một tiếng, đầu rời .
là còn mặt mũi gì nữa mà!
Nghĩ đến vẻ mặt của những ở bờ sông, ông hận thể tìm một cái lỗ để chui !
Chu thị uống nhiều nước sông, cũng sặc ít, nhưng dám ở trong sông, nhếch nhác leo lên bờ: "Lão nhân, đợi !"
Ôn Noãn cùng Ôn Lạc đỡ Vương thị lên bờ.
Sói lớn khi chạy lên bờ bên cạnh Chu thị và giũ nước ở lông của nó lên hết cả bà .
"Súc sinh tao" Đánh c.h.ế.t mày!
Chu thị chửi ầm lên nhưng thấy đôi mắt xanh của con sói, lời bà kịp sợ đến mức nuốt xuống trở .
Vội chạy lui về vài bước, cách xa khỏi con sói .
Hiện tại bà xem như hiểu, con sói chính là ôn thần nuôi trong nhà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/noi-danh-thien-ha/106.html.]
Khó trách, cả nhà của tiện nhân đều còn sống!
Ôn Gia Thụy thấy ba đều ướt đẫm, nhất là Ôn Noãn liền vội căng thẳng: "Mẹ, Noãn Nhi, Lạc Nhi mau về nhà quần áo ."
Hiện tại đang là cuối thu, nước sông lạnh!
Vương thị lúc cũng bình tĩnh trở , thấy quần áo của Ôn Noãn đều ẩm ướt hết một nữa, bà sợ đến mức sắc mặt cũng tái nhợt, mong là đừng đổ bệnh !
Chỉ sợ bạc kiếm từ việc bắt ốc cũng đủ tiền thuốc men nữa!
"Lão tứ, con mau đưa Noãn nhi về, đừng để con bé cảm lạnh! Lạc nhi đến đây, bà nội cõng cháu về!"
Ôn Noãn định cần nhưng Ôn Gia Thụy cởi áo khoác quấn quanh nàng, bế nàng lên chạy về nhà.
Ôn Gia Tường cũng lên cởi áo khoác quấn cho Ôn Lạc, trực tiếp bế lấy : "Đại nương, để con đưa Lạc nhi về cho."
"Được!" Vương thị cũng nhanh chóng theo.
Sói lớn cũng chạy theo.
Mọi đều hết chỉ còn mỗi Chu thị cùng Điền thị, và những dân xem náo nhiệt.
Điền thị thấy cả Chu thị ướt đẫm, sợ hãi : "Mẹ mau về nhà ! Đừng để cảm lạnh!"
Chu thị thấy con trai thứ ba của thèm quan tâm đến , mà ôm lấy cháu trai của con tiện nhân bỏ chạy! Bà tức đến mức suýt hộc máu.
Bà lời Điền thị liền tát nàng một cái: "Cái đồ đẻ trứng, đừng giả nhân giả nghĩa ở đây, mau gọi lão tam về cho ! Nếu các cũng đừng về nhà nữa!"
Chu thị mới đánh xong, lúc một trận gió thổi qua, bà đang lải nhải ngừng cũng lạnh đến mức phát run, còn màng đến điều gì nữa mà nhanh chóng đuổi theo ông Ôn xa.
Điền thị che mặt, cảm thấy vui khi đánh mắng mặt nhiều dân như , bà thậm chí còn cảm thấy lúng túng thể nâng đầu lên .
mà lời của Chu thị bà cũng thể dám , nên đầu về phía nhà của Ôn Noãn.
Về đến trong nhà, nhanh chóng quần áo khô.
Ôn Gia Thụy chuẩn ba ly nước nóng cho cả ba : "Mau uống chút nước nóng để ấm ."
Ba từ chối, nâng ly lớn lên cẩn thận uống một ngụm.
Ôn Noãn thể chất của thể vẫn còn quá kém nên dám mạo hiểm, lúc quần áo nàng dùng mây tía bồi dưỡng thể một chút, nên sắc mặt của nàng cũng còn tím nữa.