Ông Ôn  thấy Chu thị  lóc một hồi cũng đau đầu, nhưng mà chuyện công thức món ăn   lúc thu hoạch ông    Ôn Gia Thụy  qua: "Được ! Chuyện công thức món ăn lão tứ   với  , chuyện  cũng  thể trách lão tứ . Tửu lâu Như Ý của   bỏ  năm mươi lượng bạc để mua công thức món ốc của nó, vả  bán xong  thì lão đại mới xuất hiện   mua."
"Mà lão đại chỉ  giá một lượng bạc, giá tiền kém nhiều như  cho dù là   ruột nhưng  ở riêng thì cũng  tính toán rõ ràng. Lão tứ bán cho  khác cũng là điều dễ hiểu! Lão tứ còn cần bạc để bắt đầu xây nhà  khi mùa đông đến! Nên năm mươi lượng đó  quan trọng đối với nhà của nó!"
Chu thị  xong lời  thì    nước mắt, bà  tức giận : "Chẳng  cái gì cũng  nguyên do ? Giữa   với    nên hỗ trợ  ? Không lẽ lão đại  ăn  thì lão tứ   hưởng gì ? Mấy năm nay chẳng  lão đại, lão nhị và lão tam đều bỏ bạc để giúp con ôn thần đó ? Nếu  nó  c.h.ế.t từ sớm !
Hiện tại nó đưa công thức món ăn cho lão đại cũng   hả! Lão tứ chính là  nhớ đến tình cảm  , thật sự là một kẻ vô ơn! Nó ghen tị cuộc sống của lão đại nên  lão đại cũng trở thành  sa cơ thất thế giống gia đình nó! Như  lòng nó mới vui!"
Chu thị   nhiều.
"Bà  nhảm cái gì hả!"
"Chẳng lẽ  đúng ?  mặc kệ, lão nhân, việc buôn bán của lão đại ở tửu lâu  thể  cướp ! Nếu  Lương nhi    bạc để  thi! Ông cũng     chuyện buôn bán của tửu lâu Như Ý vẫn luôn  hơn tửu lâu Phú Quý của nhà chúng . Ông nó , ông  hỏi lão tứ về công thức món ăn , như  là   thể cạnh tranh công bằng với tửu lâu Như Ý ."
Ông Ôn  xong lời  liền nhíu mày, đúng là cần  nhiều bạc để  thi, Lượng nhi là hy vọng  rạng rỡ tổ tông nhà họ Ôn.
"Việc  ăn của tửu lâu chậm như  ? Công thức   thể tiết lộ cho nhà nào khác, nếu  ông chủ của tửu lâu Như Ý  chịu để yên?"
Chu thị  là  về chuyện của Lượng nhi thì chắc chắn ông Ôn sẽ đồng ý: "Tất nhiên  thể tiết lộ cho nhà  khác, nhưng tửu lâu Phú Quý   là nhà  khác ? Lão đại cùng lão tứ là   đánh gãy xương thì vẫn còn gân!"
Bà  thật  cách thuyết phục ông.
Ông Ôn   gì, những lời   đánh gãy xương thì vẫn còn gân thật sự đánh  trong lòng của ông , ông  chỉ hy vọng bốn   bọn họ  thể đoàn kết một lòng.
"Để  nghĩ cách giải quyết chuyện ."
Ông Ôn  như , chứng tỏ ông   thuyết phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/noi-danh-thien-ha/108.html.]
Chu thị cũng  điều : "Hay quá, chuyện  ăn  thể chậm trễ! Chậm hết một ngày thì mất  nhiều bạc đó! Nếu lão tứ đưa công thức   thì  cũng  so đo chuyện Vương thị    c.h.ế.t đuối nữa."
Ông Ôn  bà  tức giận : "Bà còn  so đo thế nào? Chính bà xuống sông đánh , chuyện  cứ quên ! Không  nhắc  vì cả hai  đều sai!"
" còn  sói cắn m.ô.n.g đây!" Chu thị tức giận  thêm.
Hừ, chuyện  ghi nợ ,   thể cứ như  mà quên ?
Vương thị  bán công thức để đổi lấy bạc xây nhà ở hả?
Không  cửa !
Đến lúc đó, chờ bà  tiết lộ  công thức nấu ăn, để nhà Vương thị   bồi thường đến chết!
Lúc  Ôn Gia Tường cùng Điền thị cũng  đến, ông Ôn hỏi: "Lão tam, đại nương của con   chứ? Noãn nhi cùng Lạc nhi   ?"
Chỉ mong Noãn nhi    bệnh trở , đem căn nhà  vất vả mới  thể xây   cho mất luôn
"Dạ,   hết."
Chu thị hừ lạnh với hai  bọn họ: "Sói mắt trắng nuôi  , cũng   ai mới là  ruột của ngươi!"
Ôn Gia Tường   gì.
Tuy đại nghịch bất đạo, nhưng ông  nghĩ thầm, đúng là do Chu thị sinh ông  , nhưng ông     do Chu thị nuôi lớn, mà ông   uống sửa của đại nương mà lớn lên!
Công sinh thành  bằng công ơn dưỡng dục.
Ông Ôn : "Được ,    nào  con  như  ?"