Tất cả đều thể rời mắt , trong lòng chậm rãi dâng lên một niềm vui sướng.
Nhìn thấy gương mặt tất cả ở đây đều tự giác dịu xuống, thậm chí còn tươi .
Bức vẽ thể mang đến cảm xúc cho con , đồng cảm như bản cũng !
Không cần nghi ngờ gì nữa, bức vẽ thể điều đó!
Cuối cùng ông cũng tìm đồ của !
Chính là Vô Danh!
Gương mặt nghiêm túc của Từ Đình Chi tràn đầy kích động!
Không kịp nghĩ nhiều, lúc một thanh ấm lớn lấn át tất cả lời ngợi khen: "500 lượng!"
Ông lão đạo cốt tiên phong đột nhiên lên tiếng, khỏi miệng chính là giá cao xưa nay từng !
Đây là sự khác biệt giữa tranh vẽ của cấp bậc đại sư và những bức vẽ bình thường khác, kêu giá cùng một cái cấp bậc!
"600 lượng!" Lập tức một cái thanh âm lớn đuổi theo sát .
Thần tác như lấy đến kinh thành là thể nâng giá lên gấp mấy !
"700 lượng!"
"800 lượng!"
"1500 lường"
Một tiếng đến một tiếng!
Bùng nổ trường, hết đợt đến đợt khác!
Người ở đây trực tiếp kêu giá tăng thêm một trăm lượng một trăm lượng, tiếp , vô cùng náo nhiệt.
Chúc Trấn Hiên bức vẽ bục, cũng ngạc nhiên thần tác , thoáng qua bút danh, Vô Danh.
Hiển nhiên là vẽ tranh khác tên thật của , cho nên lấy bút danh .
Nhà đấu giá giới thiệu: Họa sư: Không ; tuổi: Không ; thời gian vẽ: Trong vòng ba ngày, bởi vì vẫn còn mùi thơm mực mới.
"Một bức vẽ xuất thần nhập hóa, lô hỏa thuần thanh, ý cảnh sâu xa như , chắc chắn là vị đại sự mai danh ẩn tích nào đó vẽ." Chúc Trấn Hiên chắc chắn.
Trong lòng Ôn Ngọc rung động: "Bức vẽ nếu luyện tập bốn năm mươi năm thì sẽ vẽ , khi nào là Từ đại sư vẽ ?"
Từ đại sư am hiểu vẽ hoa và chim, bức vẽ nào cũng là tác phẩm nổi tiếng, thỉnh thoảng vẽ sống núi và các động vật khác, nhưng đều thua bức tranh vẽ hoa và chim chóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/noi-danh-thien-ha/176.html.]
"Có khả năng, ngoài Từ đại sư , trong huyện Ninh Viễn còn ai thể vẽ bức tranh đạt tiêu chuẩn !"
Hai theo bản năng xếp bức tranh thành chỉ năm sáu mươi tuổi mới thể vẽ , trẻ tuổi như bọn họ thể vẽ.
Ôn Ngọc: "Muội mua bức tranh !"
Chúc Trấn Hiên , lập tức : "Huynh tặng cho !"
Chỉ là đang lúc kêu giá thì chợt phát hiện giá cả nâng lên hơn hai ngàn lượng!
Hắn há miệng thở dốc, phát âm thanh nào, sắc mặt đỏ bừng.
Mặc dù nhà mở tiệm tạp hóa ở trấn , cuộc sống cũng tệ, nhưng mà lấy hai ngàn lượng mua một bức tranh, đây là chuyện khả năng, chỉ gia tài bạc triệu mới thể việc !
Chẳng lẽ táng gia bại sản mua bức tranh về là cần ăn cơm?
Ôn Ngọc thấy , xoay sang chỗ khác, nhấp miệng lẩm bẩm, quỷ nghèo!
Nàng bức vẽ bục, trong lòng giống như mèo cào, ngứa, nhưng bất hạnh là trong túi tiền!
Điều nàng càng thêm khát vọng bái Từ đại sư sư phụ!
Như tranh vẽ của nàng cũng thể bán với giá cao như .
Mang tranh vẽ của nàng so sánh với tranh vẽ của những khác sẽ còn là sánh bằng nữa!
Nàng nổi danh tài là thể gả gia đình phú quý, chứ mua một bức tranh cũng tư các như !
Tiếng kêu giá vẫn còn tiếp tục.
Cuối cùng trực tiếp hét giá 2. 500 lương, lúc tiếng kêu giá mới dần ít , nhưng vẫn hai tiếp tục tranh kêu giá.
Chính là ông lão đạo cốt tiên phong và Từ Đình Chi.
"2. 600 lương!" Gương mặt Từ Đình Chi chút cảm xúc kêu lên.
"2. 700 lượng!" Ông lão đạo cốt tiên phong đuổi sát theo .
"Ba ngàn lượng!" Từ Đình Chi cũng thèm nhăn mày, trực tiếp thêm ba trăm lượng.
"3100 lượng"
"3500 lượng!" Từ Đình Chi trực tiếp thêm 400 lượng!
Đây là tín vật đóng dấu tình thầy trò của ông và đồ của .
Sao thể rơi tay khác!