Mẹ của tỷ  mấy đêm  ngủ ngon. Ôn Noãn  ,   thể giúp  của tỷ trở  bình thường  ?" Trên khuôn mặt Lương Tử Vận lộ nét lo lắng.
"Được, mời phu nhân đặt tay lên bàn!  sẽ bắt mạch cho phu nhân một chút." Ôn Noãn cũng  từ chối.
Thường thị  theo lời đặt tay lên bàn trúc.
Ôn Noãn cẩn thận bắt mạch cho bà , bệnh tim của bà  chỉ dùng thuốc chữa trị thì khó chữa khỏi, giải phẫu thì  thể  hơn nhưng đáng tiếc nơi    điều kiện đó.
 cứu  thì cứu đến cùng.
Vị phu nhân  sức khỏe   định liền mạo hiểm  tìm nàng, hơn nữa  thể tìm  nàng, chứng tỏ bà   điều tra   cả nhà của nàng cũng chỉ là một nhà  nông bình thường, nhưng vẫn đích  đến  lời cảm ơn chứ   cho một ít hạ nhân đến tặng quà.
Đi đến nơi  cũng    giá, ít nhất  thể chứng minh nhân phẩm    tệ.
Chỉ bằng nhiêu đó, Ôn Noãn cũng  ngại  thêm nhiều bằng hữu.
Ôn Noãn thu tay về.
Lương Tử Vận căng thẳng hỏi: "Ôn Noãn ,  của tỷ thế nào?"
"Không cần lo lắng,  thể của phu nhân hiện tại   vấn đề gì, thật  bình thường   để  xúc động, chú ý thức ăn và nghỉ ngơi, vẫn uống thuốc trợ tim thì bình thường sẽ  ." Ôn Noãn nhíu mày suy nghĩ phương án trị liệu.
Mây tía kết hợp châm cứu thêm các vị thuốc,  sắp xếp như thế nào để hợp lý, mới  thể phát huy hiệu quả trị liệu  nhất.
"Vậy là  ." Tất cả đại phu đều  những lời , Lương Tử Vận cũng  quen.
"Mẹ       mà!" Thường thị cảm thấy con gái   nghĩ quá nhiều.
Bà  kéo lấy tay của Ôn Noãn  thiết : "Ôn cô nương là ân nhân cứu mạng của ,  cần  luôn gọi là phu nhân, phu nhân, Tử Vận  gọi cháu một tiếng  , nếu cháu  chê thì cứ gọi một tiếng bá mẫu  chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/noi-danh-thien-ha/208.html.]
Chỉ là một cách xưng hô thôi, cũng   gì to lớn, Ôn Noãn ngoan ngoãn  đổi cách xưng hô cho đúng: "Bá mẫu  chữa khỏi bệnh tim  ?"
Hai   xong lời  đều bất ngờ.
Lương Tử Vận kích động hỏi: "Có thể chữa khỏi ?"
Thường thị cũng  Ôn Noãn đầy kích động.
"Cháu  thể thử xem , nhưng mà cần  châm cứu. Hơn nữa   một  là  mà  lẽ  cần bốn năm đợt trị liệu, trong vòng một tháng."
Chuyện  xem như cải tạo  một trái tim  khỏe, Ôn Noãn cảm thấy nàng  thể dựa  bốc thuốc cùng mây tía bồi bổ, thì bà   sử dụng qua bốn năm  mây tía mới  thể  lên , vì  nàng mới bỏ một tháng để chữa khỏi cho bà .
"Thật  quá! Ôn Noãn , tỷ  nên cảm ơn  như thế nào mới  đây!" Lương Tử Vận cầm lấy tay Ôn Noãn kích động .
"Cứ xem  như đại phu, cho  chút tiền kim châm là !" Ôn Noãn thuận miệng .
"Như   , chỉ đưa bạc như  chẳng  vũ nhục cháu ?"
Thường thị suy nghĩ sâu sắc, chỉ một chút bạc   thể báo đáp  phần ân tình .
Ôn Noãn: "..."
Nàng  sợ  vũ nhục a!
Cứ hung hăng vũ nhục nàng !
Nàng cái gì cũng  thiếu, chỉ thiếu bạc!
 mà hai       tiếng lòng của Ôn Noãn!
Bởi vì mây tía   Ôn Noãn sáng nay  dùng cải tạo lúa mì, nên lúc  cũng  còn mây tía, hơn nữa ở nhà  châm cứu thì cũng  tiện, cho nên ba   chuyện trong chốc lát, Ôn Noãn cũng hẹn thời gian để điều trị, Ôn Noãn còn kê một loại thuốc khác để bà  điều dưỡng cơ thể vài ngày,  tặng thêm hai sọt rau dưa cùng dưa chuột còn  một ít thịt khô sấy để  quà đáp lễ, hai  liền  tạm biệt  rời .