"Tiểu nha đầu, Âu Dương đại ca sẽ bồi thường cho cô!" Âu Dương Hoài An thề trong lòng.
Ôn Noãn cũng  để ý: "Không , chỉ là việc nhỏ,   chỉ là một quặng ngọc thôi , Âu Dương công tử  cần để tâm!"
Âu Dương Hoài An  khí thế của Ôn Noãn  cho khiếp sợ!
Không  chỉ là một quặng mỏ!
Tiểu nha đầu  thể  nhẹ như , giọng điệu  giống như thứ nàng  bỏ qua   là một quặng ngọc mà chỉ là mấy lượng bạc!
 quặng ngọc  thể so với núi vàng núi bạc!
Nạp Lan vương triều cấm tư nhân khai thác mỏ vàng, mỏ bạc, mỏ than đá, mỏ muối vân vân. Mỏ duy nhất  khai thác là mỏ ngọc.
Có  một quặng ngọc,  thể  con cháu mấy đời đều an nhàn hưởng thụ!
Thế mà nàng  thể  lời nhẹ như mây, còn   !
Hơn nữa,  cũng thật sự thấy nàng  quan tâm,  đem chuyện quặng ngọc để trong lòng!
Duy chỉ   vẫn luôn  thể  quan tâm, và vẫn luôn canh cánh trong lòng!
Đột nhiên   hiểu  vì  Thập Thát   vài phần kính trọng đối với nàng.
Sự thông minh   ai  thể sánh bằng!!!
"Nha đầu,   cô chính là  của , ca sẽ bảo vệ cho !" Âu Dương Hoài An xoa đầu của Ôn Noãn, nghiêm túc .
Ôn Hậu lúc  từ trong phòng   cũng   những lời , còn thấy  cảnh như thế, con mắt dường như  lòi  khỏi hốc mắt!
Không thể để tên công tử bột  mơ ước đến   của !
Không  cửa !
"Ngươi gọi ai là   chứ! Cút cho !" Ôn Hậu nhào qua lấy cái cuốc đặt ở bên cạnh cửa.
"Giữa ban ngày ban mặt thế mà dám  nhà dụ dỗ   ! Ta đánh c.h.ế.t ngươi!" Ôn Hậu cầm cái cuốc đuổi theo Âu Dương Hoài An để đánh!
Âu Dương Hoài An tránh khắp nơi: "Không , hiểu lầm ! Hiểu lầm thôi!   !"
"Hiểu lầm cái rắm,  tận mắt thấy ngươi  chuyện khiếm nhã với   của !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/noi-danh-thien-ha/211.html.]
Ôn Gia Tường lúc  cũng   đến cổng sân,  xong lời   vung tay cho Âu Dương Hoài An đang  chạy trốn một quyền!
Công tử nhà giàu bây giờ, mặc quần áo lụa là thế mà   thể sa đọa đến mức,   nhà dụ dỗ tiểu nữ hài còn  trưởng thành luôn ?
Ôn Thuần cùng Ôn Lạc ở trong phòng  thấy tiếng ồn ào cũng chạy đến, còn vớ lấy nông cụ ở bên cửa để giúp một tay.
Ôn Noãn: "..."
Cho nên cha luôn   đặt nông cụ ở bên cạnh cửa để cho tiện, là để tiện  những lúc như thế  ?
Trong phút chốc Âu Dương Hoài An  mấy  đánh cho   ngoài, cũng  thể đánh trả.
Ôn Hậu đóng cửa cổng  một cái "Rầm"
Hàng rào tre cũng rung rinh.
Ôn Hậu một tay chống cuốc, dạy dỗ    hiểu sự đời vì nhiều năm ốm đau   giường: "Noãn nhi,    quen  thì  bao giờ  mở cửa,   tin lời của   ,  ? Lòng  hiểm ác,  vài  khoác lên   những thứ  đẽ như , nhưng  đừng thấy    dáng vẻ  mà mê! Thật    chỉ là một con sói lớn khoác lớp da , chuyên dụ dỗ những cô gái nhỏ tuổi. Những  đó sẽ đem một  tiểu cô nương bán đến thanh lâu, hoặc chặt cụt tay chân để trở thành ăn xin  đường!"
Ôn Gia Tường gật đầu: "Cháu   tin những  đàn ông  vẻ ngoài ."
Ôn Thuần: "Nhà chúng   mua một con ch.ó về nhà trông cửa, tránh cho yêu ma quỷ quái  thể xông !"
Ôn Lạc: "Phải dữ một chút, nếu    sẽ  sợ! Con chó   nhất  giống Đại Hôi!"
Đại Hội mới từ  núi trở về  ở ngoài cửa: "..."
Nó là sói,   chó!
Tiểu Hắc  đậu  nóc nhà cũng gật đầu: Đại Hôi   chó, nó chỉ là con ch.ó lớn mà thôi!
Âu Dương Hoài An  vất vả mới chạy  ngoài: "..."
Ôn Noãn: "Mọi  hiểu  , Âu Dương công tử   là  ,   là huyện lệnh,   còn đến cứu đại tỷ,     đến đây là để đưa ngân phiếu của Thập Thất ca cho ".
Mọi : "..."
Cho nên    bọn họ đánh là huyện lệnh?
Ôn Gia Tường  , một quyền của ông    đen hốc mắt của huyện lệnh!
"Noãn nhi  cháu   sớm?"