Chu chưởng quầy nhận lấu một xâu tiền , sắc mặt lập tức  đổi: "Các ngươi ngậm m.á.u phun , ,  cho các ngươi tiền khi nào?"
Loại  chơi bời lêu lổng trong thôn chính là nhát gan,  dọa liền sợ!
Hai   vội xin tha: "Chính là chiều hôm qua, cô nương, đại hiệp, chuyện  thật sự  liên quan với chúng , hai  bỏ qua cho chúng  ! Có một tên tiểu tử trong thôn thấy ngày hôm qua Chu chưởng quầy trở  thôn tìm chúng , cho chúng  100 văn cùng hai bộ quần áo đang mặt   !"
Mọi   chưởng quầy với vẻ mặt khác .
"Hoá  là chưởng quầy ? Tại  chứ!"
"Trời ạ, tại  chưởng quầy   tính kế cô nương ?"...
Ôn Noãn hừ lạnh: "Vì  ư? Đương nhiên là  nhị tỷ của  rửa chén miễn phí cho tửu lầu cả đời!"
Khuôn mặt già nua của Chu chưởng quầy đỏ bừng: "Mọi  đừng  hai kẻ lừa đảo   hươu  vượn, lão phu tuyệt đối    loại chuyện !"
Ánh mắt lạnh băng của Ôn Noãn dừng ở   ông  cùng Tiểu Chu thị: "Ông  ,  là   sai ông ? Bằng  một tên chưởng quầy như ông tính kế một  rửa chén  gì? Lại    việc giúp ông!
Hôm nay, cuối cùng  cũng hiểu vì  nhị tỷ của  ban đầu chỉ trả nợ hai mươi văn mà cuối cùng   ở chỗ  rửa chén một năm!
Thì  là  tửu lầu các ngươi tính kế từng  một! Một năm nha, hơn 300 ngày đêm, một  nhị tỷ của  mỗi ngày rửa mấy ngàn cái mâm, rửa đến mức tay đều thối rữa! Đại bá nương, lương tâm ở ?"
Ôn Noãn tha thiết hỏi, thậm chí  chút nghẹn ngào.
Trong lòng   đau xót, cũng   là lương tâm ở  ?
Toàn bộ thực khách trong tửu lầu ồ lên:
"Hai mươi văn rửa chén một năm? Thật vô lương tâm! Rửa chén ở tửu lầu Như Ý còn  300 văn một tháng đấy!"
"Đây thật là bá nương ? Ruột thịt ư? Bà chủ tửu lầu lòng  cũng quá hiểm độc! Thế mà  tính kế cháu gái của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/noi-danh-thien-ha/66.html.]
"Thế mà    còn cảm thấy bà  hiền lành, đúng là  thể   qua vẻ ngoài mà!"...
Tiểu Chu thị    khinh bỉ  chính ,    chỉ trích, bà  tức giận  tát  mặt Ôn Noãn mấy cái!
Thứ tiện loại  hại con gái của bà  mất mặt  đủ, hiện tại còn hại bà  hỏng thanh danh!
Bà  thật là xem thường nha đầu !
Bà  áp lửa giận vô tận như nước sông cuồn cuộn trong lòng xuống, vẻ mặt thương tâm :
"Noãn nhi, cháu đừng hiểu lầm, bá nương cũng   chuyện , bá nương hiện tại vẫn  dám tin tưởng đây là sự thật!"
Biểu hiện đó chân thật đến nỗi    thể tin đó là thật.
"Bá nương  ? Nhị tỷ của cháu rửa chén một năm ở chỗ bá nương, bá nương    ? Nhị tỷ của cháu nhớ thương bá nương cho nhà cháu mượn hai mươi văn tiền để chữa bệnh cho cháu nên  chủ động giúp tửu lầu của bá nương rửa chén một tháng để trả nợ. Chính là gần đến kỳ hạn, phòng bếp mỗi ngày  cho cơm ăn, tỷ  vì quá đói bụng,  nhịn  ăn vụng một cái bánh bao khách ăn thừa, bá nương  lo lắng  xử phạt thì tiểu nhị khác  phục, liền phạt tỷ  40 văn! Tỷ   rửa chén thêm hai tháng!
Thật vất vả rửa xong,   vị khách  cẩn thận đụng  tỷ , cái mâm  tay tỷ  rơi xuống, đồ ăn rơi lên  khách,  dơ quần áo của khách,  đền tiền quần áo, bá nương  giúp đỡ đền ,  đó nhị tỷ  rửa chén thêm nửa năm, tiếp theo... Mãi cho đến hôm nay đến kỳ hạn  thể về nhà,  tính kế! Hơn nữa  đền năm mươi lượng!
Lặp  lặp  nhiều  tính kế, đại bá nương, bá nương đang  nhị tỷ của cháu ở  đây rửa chén miễn phí cả đời ?"
Mọi   ồ lên.
"Đây rõ ràng chính là tính kế nha!"
"Quá mức, thật quá đáng!"
"Phi, thứ  tính đại bá nương gì chứ?  là lòng   thể xem bằng mắt thường!"
"Quả nhiên độc nhất là lòng  đàn bà, thật là đáng khinh!"
"Vị đại bá nương  thật đáng sợ!"