Một lượng?
Ôn Noãn thấy nét mặt nàng   đổi, trực tiếp lấy  khúc phổ trong tay nàng : "Một lượng thì  bán !"
Quay  rời , sạch sẽ ngăn nắp.
Nàng coi thường nhất là những  lợi dụng trẻ em và  già.
Mặc cả trong kinh doanh là chuyện bình thường, nhưng nếu mở miệng   hạ giá bản nhạc trăm lượng của nàng thành một lượng. Điều  rõ ràng là vì nàng ăn mặc xuề xòa  còn quá trẻ nên cố ý ức h.i.ế.p nàng đây mà!
Lâm Tranh sửng sốt một lúc, tại  nha đầu   trả giá?
Đó là một khúc phổ hiếm đấy!
Khúc phổ đó hùng vĩ oai phong, nhất định đáng giá hơn trăm lượng. Nếu mua về  của riêng, coi như khúc phổ của  thì nàng  nhất định sẽ thắng  tiện nhân họ Ôn ,  chọn tham gia trong bữa tiệc Thiên Thu, trở nên nổi tiếng khắp thiên hạ!
Với vẻ ngoài ưa  của nàng , nếu nàng   cơ hội  một công tử nào đó ở kinh thành đánh giá cao thì nàng   thể sẽ bay lên cành cao trở thành phượng hoàng!
"Chờ ,   y phục của ngươi, xem  gia cảnh của ngươi   lắm. Cho nên coi như   việc , năm lượng bạc, ngươi bán  ! Năm lượng là nhiều lắm . Ta trả giá cao như  là vì thấy ngươi nghèo nên  giúp ngươi, ngươi  bán ?"
Lợi dụng  khác mà còn tỏ  ban ơn?
Nàng  may mắn gì mà khi bán hàng luôn bắt gặp những cực phẩm như thế ?
Ôn Noãn  nàng   cho khó chịu,  đầu  chân thành : "Năm lượng   bán. Năm trăm lượng thì  sẽ suy nghĩ, ít hơn cũng sẽ  bán. Ta  quần áo của ngươi, cảm thấy ngươi cũng   nhiều tiền để mua nên  mới đưa  mức giá thấp nhất  đấy chứ  vốn định bán nó với giá một ngàn lượng cơ".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/noi-danh-thien-ha/91.html.]
Lâm Tranh tức giận thốt lên: "Năm trăm lượng? Sao ngươi   ăn cướp luôn ! Kẻ ngu xuẩn nào sẽ mua chứ! Ngươi cho rằng  ngu ?"
Nàng  tức điên lên vì con quỷ nghèo  dám  bóng gió rằng nàng  nghèo,  nàng  thật đáng thương.
Ôn Noãn mỉm : "Ta  ngươi  đủ tiền, nhưng  , bản nhạc của  đáng giá hơn năm trăm lượng nên  thích hợp với ngươi. Ngươi  thể tìm một khúc phổ năm lượng mà mua! Dù  thì bản nhạc  năm lượng ngươi mới  thể chơi ."
Những  quá nhỏ nhen sẽ  đánh   cảm xúc trong bản nhạc của nàng.
A! Lần  Lâm Tranh thực sự tức giận: "Đồ quỷ nghèo nhà ngươi, ngươi  ý gì hả! Ngươi thật sự  coi thường  khác! Bản    kiến thức gì mà còn giả vờ giả vịt ở đây! Ngươi là củ hành gì chứ? Ngươi còn dám bán một khúc nhạc năm trăm lượng! Ngươi   bản nhạc do Vĩnh Nhạc đại sư sáng tác cũng chỉ  năm trăm lượng !"
"Ý  mặt chữ, ngươi  hiểu ? Chậc chậc... Chỉ sợ với chỉ  thông minh  của ngươi thì ngay cả bản nhạc năm lượng cũng  thể chơi !" Ôn Noãn lắc đầu  nàng .
A! Lại còn dám  nhạo kỹ năng chơi đàn của nàng  kém cỏi?
Lâm Tranh tức giận đến lồng n.g.ự.c phập phồng, sắc mặt vặn vẹo, khinh bỉ  Ôn Noãn:
"Hừ! Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt. Bản nhạc của ngươi một lượng cũng   ai mua, huống chi là năm lượng! Không  chút trình độ nào cả! Ta  lòng  nên mới mua của ngươi với giá một lượng! Đến lúc đó đừng năn nỉ  mua! Ngươi còn  bán nó với giá năm trăm lượng hả! Ngươi là đồ điên! Não ngươi  úng nước !"
"Vậy ngươi đợi !" Ôn Noãn xoay  rời .
"Cái gì năm trăm lượng?"  lúc , một  đàn ông trung niên khí chất nho nhã  tới.
Nhìn thấy sắc mặt của   biến hóa, Lâm Tranh lập tức che giấu biểu cảm của ,   vẻ đứa trẻ    trời cao đất dày: "Sư phó,    bán bản nhạc năm trăm lượng,  là ít hơn sẽ  bán.  là công phu sư tử ngoạm! Người  cho rằng khúc nhạc của  là thần khúc  ! Một  vô danh  từng  ai nhắc đến,  đầu tiên sáng tác khúc nhạc   bán với giá năm trăm lượng !  là  chuyện viển vông!"
"Ồ? Bản nhạc gì mà đáng giá năm trăm lượng thế? Để  xem." Người đàn ông  xong cũng kinh ngạc,  về phía Ôn Noãn.
Lúc , một trong những bản nhạc nổi tiếng của Vĩnh Nhạc đại sư   bán tại một nhà đấu giá với giá cao ngất trời là năm trăm lượng, bởi  ông  cũng trở nên nổi tiếng  một đêm.