Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Chương 18: Những ngày  thấy mặt
Lần Minh  công tác mới là địa ngục đối với cô. Nơi Minh công tác là miền nam, cũng là nơi mà  yêu Minh đang sống.
Trước đó ít lâu, đang   việc thì Minh  điện thoại. Là điện thoại của  giao nội thất. Minh bảo họ cứ mang  trong nhà,   nhà sẽ nhận. Cô  để ý lắm, nhưng  cùng phòng  tinh ý nhận  và bảo:
“Chú sửa nhà lấy vợ đấy ? Còn mua cả bàn trang điểm.”
Minh liền trả lời:
“Em á. Còn lâu.”
Nói xong, Minh  sang  Hạnh như  thăm dò thái độ của cô.
Cô  xong c.h.ế.t lặng cả . Mặc dù mấy hôm  Minh cũng khoe là đang sửa  nhà. Có điều, ngoài mặt Hạnh vẫn bình thản như . Trong lòng thì từng cơn sóng cuộn trào dữ dội. Nếu đúng thế thật thì tình cảm của họ đang  và sắp tiến đến hôn nhân . Cô là ai trong cái mớ nhộn nhạo . Thậm chí lúc Minh tìm địa điểm tất niên, là địa điểm mà    đến chụp ảnh cưới, cô  đoán già đoán non là Minh cũng đang  nhu cầu tìm chỗ chụp ảnh cưới. Cứ đoán già đoán non như ,  1  hỏi thẳng. Thật sự vô cùng mệt mỏi.
Bây giờ, Minh   nam. Trong đầu cô 1 loạt kịch bản  diễn . Nào là Minh sẽ đến với  yêu và 2  quyết định sẽ  baby cho chắc  cưới. Nói chung là cứ tự hành hạ bản  bằng đủ thứ suy nghĩ. Và khốn nạn nhất là, cô còn   quyền ghen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/noi-dau-cua-tra-xanh/chuong-18-nhung-ngay-khong-thay-mat.html.]
Tiểu thuyết là nơi chữa lành.
Mấy bạn ghé qua follow mình trên Fb để ủng hộ mình nha. 
Mình là Tiểu thuyết Tsuky.
Mấy hôm  thì Minh bay. Hạnh cứ   trống  mặt mà thiếu nhớ khủng khiếp. Trong lòng  suy diễn 1 loạt kịch bản về việc mà Minh đang .
Trước đây, cũng  vài  Minh  đến công ty.
Do tính chất công việc, thỉnh thoảng Minh  đến công ty mà sang bên đối tác . Cô cứ thẫn thờ     mặt  đoán già đoán non là Minh nghỉ việc  Minh  . Cho đến khi Minh inbox  đang  việc bên đối tác, cô mới thấy tâm trạng đỡ hỗn loạn.
Có hôm Minh đến muộn, cô cứ tưởng Minh  đến. Cô uể oải gục đầu xuống bàn. Lát  Minh đến, liền nhắn tin hỏi cô là: “Ốm ”.  mà khi Minh đến, thì cô  tươi tỉnh hẳn  và  việc như bình thường.
Có hôm thì Minh nghỉ việc vì ốm thật. Cô   việc,     mặt mà thẫn thờ như  thiếu thuốc. Minh  trở thành 1 thói quen khó bỏ, trở thành 1 niềm vui, trở thành  mà cô trông đợi mỗi khi đến công ty. Dù chỉ là những dòng chữ  máy tính  hơn  kém, nhưng  khiến cô mong ngóng mỗi ngày.
 mà   mới là  khủng khiếp nhất, ngoài nỗi nhớ thì trong lòng cô còn nỗi sợ, sợ họ đến với . Thế là liền chủ động nhắn tin cho Minh:
“Hot boy đang  gì đấy? Vào đó  vui ?”
Minh cũng trả lời luôn:
“Bận sấp mặt,   thời gian mà vui.”
Nhắn tin xong, Hạnh cũng bớt  nghĩ vớ vẩn.
Khoảng thời gian như địa ngục  cũng mau chóng trôi qua. Sau mấy ngày công tác, Minh  bay về.