Sáng hôm ,  tỉnh dậy sớm.
Không còn giấc mơ,  còn vòng lặp. Chỉ  ánh nắng đầu ngày len qua mép rèm cửa, rơi lên trang giấy   dang dở tối qua.
  đó  lâu,     một dòng:
“Một kết thúc   hảo.  là  đầu em   chờ phía .”
Lòng   còn nặng như .  cũng  thật sự nhẹ.
Vì một cái kết… chỉ đến  khi  một chương  mở đầu.
---
 gặp  Khải ở quán “Mộc”.
Hôm nay,  mang theo một thứ — một tờ bản đồ thô,  vẽ tay bằng mực xanh phai nhạt. Những đường kẻ  đều, những ký hiệu như  tẩy xoá  vẽ chồng.
Ở cuối bản đồ,  một dòng ghi nhỏ bằng bút chì:
“Phòng Mở Đầu Bị Huỷ –  ai là nhân vật chính.”
“Anh tìm thấy cái  ở ?” –  hỏi.
“Trong một trang  rách của cuốn sổ hôm .”
“Nó dẫn tới ?”
“Một nơi  ai   tiếp. Vì họ  từng thật sự bắt đầu.”
   bản đồ, và  đầu tiên,  tự hỏi:
Liệu   từng là “sự lựa chọn đầu tiên” —    thế?
---
Chúng  theo bản đồ,  qua khu phố cũ, rẽ  một dãy hành lang nứt gãy, nơi các bức tường  còn sơn, và cửa sổ  niêm phong bằng những mảnh truyện   thành.
Cuối hành lang là một cánh cửa nặng. Không khoá,  tay cầm.
Trên gỗ  khắc một dòng:
“Nếu  ai bắt đầu với em, liệu em  thể bắt đầu cho chính ?”
 rùng .
Chúng  đẩy cửa bước .
---
Căn phòng rộng và im lặng.
Không  kệ tủ,   ngăn kéo. Chỉ  hàng trăm chiếc bảng đen dựng dọc các vách tường. Trên mỗi bảng là những dòng mở đầu dang dở:
“Ngày hôm đó, cô gặp  ở hành lang trường học—”
“Một bản nhạc vang lên giữa phố đông, cô gái dừng —”
“Trời mưa,    mái hiên, ánh mắt tìm kiếm một điều gì đó—”
Tất cả đều dừng giữa chừng. Không ai  tên. Không ai là trung tâm. Mỗi dòng như một mảnh cảm xúc  kịp trở thành câu chuyện.
 lặng   quanh.
Một góc phòng  một tấm bảng cũ hơn, sơn  bong. Trên đó là một dòng chữ quen đến nao lòng:
“Ngọc Lam bước  lớp học mới,  ai    cô.”
 nhớ  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/noi-em-khong-con-la-nu-phu/chuong-5-viet-chuong-khong-co-ai-la-nhan-vat-chinh.html.]
Đó là dòng đầu tiên mà  từng xuất hiện – trong một bản thảo cũ, khi tác giả còn định   là nữ chính.
  từng   như một điểm khởi đầu.
 đến gần, tay run nhẹ. Ở góc bảng  một dòng  gạch  bằng phấn trắng:
“Không đủ nổi bật. Thay bằng Thiên Di.”
  .   gì đó trượt dài trong lòng.
 từng là lựa chọn.  từng  cơ hội.  chỉ vì  im lặng, dịu dàng, và  "đủ điểm nhấn"…   gạch.
Khải  bên cạnh, đặt tay lên vai .
“Anh cũng từng  thế. Cảnh mở đầu của  là trong bệnh viện –  là bác sĩ thực tập.      ‘ đủ chất ngôn tình’, thế là bỏ.”
  sang .
“Chúng    là nhân vật chính của ai cả.”
“Và đó là lý do chúng  nên tự  một chương   nhân vật chính nào khác ngoài .” – Anh mỉm .
---
  xuống, lấy cuốn vở.
Xung quanh là tiếng phấn rơi nhẹ, như những mảnh lời thoại  từng  cơ hội vang lên.
 :
“Nếu  một chương bắt đầu chỉ để em  cho chính …”
“…thì em sẽ  cần một  dẫn dắt,  cần  yêu thương  để trở nên quan trọng.”
“Em sẽ bắt đầu – như thể  ai từng  em sai.”
 hít sâu. Lần đầu tiên,  còn sợ.
---
Khi chúng  rời khỏi căn phòng, trời đang nhá nhem tối.
Phía  lưng , cánh cửa khép . Một làn bụi bay lên – như thể căn phòng tự thở  đoạn kết cho những mở đầu  bao giờ  dùng.
  sang Khải:
“Anh  nghĩ chúng  sẽ   một câu chuyện thật sự ?”
“Anh  chắc,” –  đáp, – “nhưng ít nhất,  sẽ   vì ai khác.”
“Không để  yêu.”
“Không để trở thành ai đó trong mắt  khác.”
“Chỉ để chính   sống.”
 gật đầu.
  cần ai  trung tâm nữa.
 sẽ  một chương –   nhân vật chính nào khác ngoài .
---
Tối hôm đó,    từ đầu:
“Chương 1 – Không  ai là nhân vật chính. Và em  còn chờ  ai dẫn  cảnh nữa.”
“Lần đầu tiên, em tự bước  chương truyện –  theo lời thoại,  theo mô tả. Em  bằng trái tim.”
“Nếu    ai , em mong họ nhớ:  đoạn mở đầu đều xứng đáng   tiếp – kể cả khi nó  đủ ‘nổi bật’.”