Nồi Sắt Hầm Thiên Kiếp - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-10-28 16:34:19
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Uyển thầm nghĩ:
"Tỷ nghĩ nhiều . Bọn họ bây giờ đang bận tìm cơ duyên kìa."
Chỉ hai đứa nàng, một đứa thức tỉnh huyết mạch Tử Hồ, một đứa thức tỉnh huyết mạch Hắc Hồ, t.h.ả.m hại ghét bỏ. Nàng chạy đến bờ sông, thấy Tử trưởng lão họ đuổi đến, cũng dám chần chừ, đặt nồi xuống, đẩy giữa dòng nước.
Nước sông cuộn trào, sóng lớn. Nồi Sắt nặng, thả nước chìm xuống hơn nửa, chỉ còn vành nồi nhô lên khỏi mặt nước. Tần Uyển đẩy Nồi Sắt , một con sóng đ/ánh tới, nước tràn nồi. Trọng lượng bản của Nồi Sắt, cộng thêm hai tiểu Hồ Ly con, chắc chắn sẽ chìm.
Tần Uyển nhanh chóng quanh một vòng, liếc thấy bên cạnh khúc gỗ mục trôi từ thượng nguồn xuống, bên cạnh còn vứt một ít dây leo dùng bẫy cá đó. Nàng nhanh chóng kéo Nồi Sắt đến bên khúc gỗ mục, dùng dây leo xuyên qua tai Nồi Sắt, buộc khúc gỗ mục, mượn sức nổi của gỗ để nó nổi lên. Nàng thúc giục:
"Tứ tỷ, mau, nồi ."
Quay đầu phía , một bóng màu đỏ lửa lóe lên ở hướng hang động. Không , Hỏa Hồ trưởng lão tìm đến ! Tần Uyển luống cuống đẩy Hồ Tứ nồi, đẩy cả nồi và khúc gỗ mục xuống sông, thì ôm một nắm dây leo ném lên khúc gỗ mục, đó bò nồi, dùng dây leo phủ lên phía nồi, giấu cả nàng và Hồ Tứ dây leo.
Nồi Sắt và khúc gỗ mục dòng nước đẩy , từ từ rời khỏi bờ sông, trôi về phía hạ lưu. Tần Uyển thấy chúng dấu hiệu trôi bờ, bò mép nồi, một tay vịn khúc gỗ mục, một tay nhúng xuống nước chèo, để khúc gỗ mục từ từ xa bờ.
Tử trưởng lão và Hỏa Hồ trưởng lão bên khe suối, phát hiện hai tiểu Hồ Ly con biến mất, men theo mùi còn sót trong khí đuổi đến hang động học đường. Hang động học đường tràn ngập mùi thịt hầm cháy khét, là thịt hầm trong đỉnh cháy.
Tần Uyển vốn nghĩ trưa dùng lửa nhỏ hầm thịt, tối ăn là , vì tiểu Hồ Ly Hoa Hoa xuất hiện, chúng về ăn tối. Lửa hầm thịt cháy mãi đến khi củi cháy hết, đáy nồi cháy khét. Thịt nướng bên cạnh, cũng vì nướng quá lâu, cháy đen.
Mùi trong hang động che lấp mùi của hai tiểu Hồ Ly con, Hồ Tần Uyển chúng hoạt động ở gần khu vực cả ngày, đầy rẫy dấu chân của chúng, hai vị trưởng lão nhất thời nên tìm từ . Hỏa Hồ trưởng lão mắt tinh, đột nhiên liếc thấy bếp lò bên cạnh trống rỗng, hỏi:
"Nồi của Tần Uyển ?"
Chất liệu Nồi Sắt cùng loại với Bổn Mệnh Pháp Bảo của Chích Diễm, đều là Tần Uyển bảo luyện, Hỏa Hồ trưởng lão ấn tượng sâu sắc, hơn nữa, một cái bếp lò trống rỗng như , bên cạnh còn dấu chân mới, rõ ràng, Tần Uyển .
Tử trưởng lão men theo dấu chân khỏi hang động, đầu tiên chạy về phía hạ lưu bao xa, liền đầu bờ sông. Nàng chạy đến bờ sông, dấu chân thì ít, nhưng đều là dấu chân dẫm trong hai ngày gần đây, trông giống hệt dấu chân mới, khó dựa dấu chân để truy tìm.
Bờ sông gió lớn, mùi vị tản nhanh, Tử trưởng lão ngửi ngửi trong khí, mùi của hai đứa chúng nhạt, xác định về phía nào. Hỏa Hồ trưởng lão tìm kiếm khắp bụi rậm, bãi cỏ, khe đá ven sông, tìm thấy editor:bemeobosua.
Nàng tìm đến những nơi ngoài phạm vi hoạt động thường ngày của chúng, đừng là dấu chân mới, ngay cả dấu chân cũ cũng . Nàng bên con kênh đào, cá, rắn nước, rùa bên trong, hỏi:
"Tử trưởng lão, Tần Uyển chúng hẳn là , chạy bờ sông ?"
Nàng cam lòng, nhấc dây leo che kênh lên lật xem, bên cũng giấu tiểu Hồ Ly nào. Tử trưởng lão :
"Không thể nào từ sông chạy chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/noi-sat-ham-thien-kiep/chuong-49.html.]
Hỏa Hồ trưởng lão :
"Tiểu Hồ Ly nhỏ như , xuống sông là cá lôi mất."
Hồ ly tuy là bơi một chút, nhưng chỉ giới hạn ở việc vùng vẫy vài cái ở khe suối nước cạn. Con sông lớn như , nước chảy xiết, bên trong yêu thú, với đạo hạnh của hai họ xuống nước còn thể lôi , huống chi là tiểu Hồ Ly nhỏ như .
Ánh mắt Tử trưởng lão quét qua khúc gỗ mục treo dây leo cách đó xa, về phía dòng sông chảy xiết phía xa, thấy tiểu Hồ Ly con nào vùng vẫy nước. Nàng tìm dọc bờ sông một đoạn, dấu chân thì tìm thấy ít, vảy cá vứt ở bờ sông hôm qua cũng một , nhưng tiểu Hồ Ly, thấy một con nào.
Bờ sông rộng như , ngoài cỏ dại và gỗ mục, một ít đá vụn, gần như thể thấy hết trong nháy mắt. Khu rừng phía , cũng tìm kiếm qua . Lẽ nào thật sự chạy xuống sông ?
Vậy chắc mới xuống nước vùng vẫy vài cái là cá săn mồi trong sông c/ắn, cùng lắm là nổi lên một bọt nước, biến mất. Tử trưởng lão vội vàng gạt bỏ ý nghĩ kinh khủng . Nàng với Hỏa Hồ trưởng lão:
"Ngươi ngược dòng, xuôi dòng, chúng tìm thêm nữa. Nếu , tìm quanh hang động, chúng cũng thể cố ý gây ảo giác, chạy lên núi . Hồ Tứ huyết mạch Ảnh Hồ, nó thể hóa ảo ảnh phân , cố ý dẫm dấu chân để lừa chúng ."
Hỏa Hồ trưởng lão :
"Thật sự khả năng."
Tìm ngược dòng một đoạn, thấy một dấu chân nào, vội vàng chạy lên núi tìm. Tử trưởng lão tìm dọc bờ sông một đoạn, cũng đầu rừng núi. Nồi Sắt trôi theo sóng nước nhấp nhô, Hồ Tứ trong nồi xây xẩm mặt mày, lâu mơ mơ màng màng ngủ .
Tần Uyển bò trong Nồi Sắt, mới chèo vài cái thì thấy Tử Hồ trưởng lão và Hỏa Hồ trưởng lão đến bờ sông, sợ đến mức rụt móng vuốt , rạp trong nồi dám động đậy, yên lặng chờ nước sông đẩy chúng trôi về phía hạ lưu.
Nàng trôi theo dòng nước, càng ngày càng xa hai vị trưởng lão, cũng càng ngày càng xa bờ sông. Đợi đến khi nàng thấy hai họ nữa, thì giữa sông. Sóng giữa sông lớn, thỉnh thoảng con cá khổng lồ nổi lên, tùy tiện một cú quẫy đuôi cũng thể tạo sóng lớn.
Hai Tỷ Muội nàng cùng với cái nồi, ước chừng đủ cho một con cá lớn nổi lên mặt nước nuốt chửng. Tần Uyển dám động, cũng dám kêu cứu. Vùng vẫy trong nồi, để cá phát hiện, nàng và Hồ Tứ sẽ tiêu đời.
Kêu cứu, dẫn dụ Hỏa Hồ trưởng lão và Tử trưởng lão đến, cũng thể tiêu đời. Tần Uyển lật , nép Hồ Tứ, ngửa trong nồi, cầu nguyện Nồi Sắt và khúc gỗ mục thể sớm trôi bờ, tiện cho tìm chỗ lên bờ.
Nằm trong nồi trôi nổi mặt nước nhấp nhô, giống như trong nôi trẻ con, lâu , Tần Uyển cũng mơ mơ màng màng ngủ . Nàng đang ngủ ngon, đột nhiên thấy tiếng thác nước ầm ầm.
Nàng bật dậy , vén dây leo phủ lên, liền thấy tốc độ nước chảy trở nên cực nhanh, ở phía vài chục thước, đột nhiên thấy mặt sông nữa. Có thác nước! Hồ Tứ mơ mơ màng màng dậy, gọi:
"Tần Uyển."
Nhìn quanh, mặt đầy vẻ bối rối:
“Sao là nước thế ?”
Tần Uyển sợ đến mức túm lấy Hồ Tứ, bảo nó ôm chặt khúc gỗ mục, dùng dây leo cuồng cuồng quấn lên hai đứa, khúc gỗ mục trôi đến mép thác nước, hai đứa nàng bay lơ lửng...