Nồi Sắt Hầm Thiên Kiếp - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-10-29 15:02:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Hồ Ly tạp mao xổm bên mép nồi cắm đầu ăn thịt cá, vẫn vẻ mặt ngây ngô khờ khạo. Tần Uyển thầm nghĩ: 

 

"Cho ngươi giả vờ!" 

 

Lát nữa gặp vách đá dựng hoặc hang nước gì đó, tìm cơ hội đá ngươi xuống. Hồ Tứ thấy Tần Uyển tỉnh dậy, thu công, hai Tỷ Muội  ăn chút đồ, kéo nồi tiếp tục lên đường. Tần Uyển nghĩ, tạm thời còn thể mang theo nồi, thì cứ mang theo , đợi đến khi thực sự thể mang nữa, thì vứt.

 

Nàng dẫn hai Tiểu Hồ Ly dọc theo khe núi bên trong. Khe núi khá rộng, ngay cả chỗ hẹp nhất, cũng rộng hơn một thước, đối với Hồ Ly con mà , chạy chạy dễ dàng. đối với cái nồi mà , đặt ngang thì kéo .

 

Tần Uyển đành chia thịt cá trong nồi cho nàng, Tứ tỷ và Hồ A Ngốc mỗi đứa một ít, đeo lưng, vứt hết thịt còn trong nồi, dựng nồi lên, lăn . Trước đó sửa nồi, cân nhắc đến việc treo lên luộc thịt nấu nước tiện lợi, cố ý đúc hai cái tai.

 

Lúc lăn , hai cái tai Nồi Sắt trở nên vướng víu, hơn nữa cạnh bên của Nồi Sắt nghiêng, vững, vì trở thành lăn kéo. Hồ Tứ đẩy Nồi Sắt, với Tần Uyển:

 

"Tần Uyển, vứt Nồi Sắt ."

 

Tần Uyển

 

"Không . Sau nồi của dùng để đúc thành Bổn Mệnh Pháp Bảo, vứt lấy gì đúc."

 

Hồ Tứ yếu ớt hỏi: 

 

"Vậy thể ở đây đúc nó thành Bổn Mệnh Pháp Bảo , như thể thu Đan Điền như Chích Diễm tỷ tỷ ."

 

Tần Uyển giơ tay lên, đầu ngón tay trỏ lóe một sợi Hỏa linh khí mảnh như sợi tóc, dài bằng một đốt ngón tay của nàng, 

 

"Ta chỉ một chút Hỏa linh khí như thôi." 

 

Nàng đau lòng thu sợi Hỏa linh khí về, sợ gió thổi tan mất. Nàng tiếp tục cắm đầu đẩy nồi. Chúng trong chỉ vài chục thước, đột nhiên đến cuối. Tần Uyển ngẩng đầu lên theo hướng luồng khí truyền đến, phía là khe núi hẹp, đỉnh ánh sáng yếu ớt, hình như là ban ngày. 

 

Từ vị trí của chúng đến chỗ ánh sáng, là vách đá dựng , trơn trượt, căn bản chỗ để leo trèo. Với sức lực hiện tại của nàng và Hồ Tứ, căn bản thể hỗ trợ leo trèo một quãng đường dài như . Hồ Tứ quanh, lối thoát duy nhất là leo ngoài, nhưng nó leo . Nó hỏi: 

 

"Tần Uyển, bây giờ?"

 

Tần Uyển đ/ánh giá chiều rộng của khe núi, đầu về hướng . Không bao xa, đặt nồi xuống, chạy về bờ sông, với tốc độ của chúng, cũng chỉ đầy nửa tiếng đồng hồ. Nàng với Hồ Tứ: 

 

"Để nồi ở đây, chúng bờ sông." 

 

Nói xong, lười chào hỏi con yêu quái rõ lai lịch bên cạnh, gọi: 

 

"Tứ tỷ, ." 

 

Sải bước chạy nhanh về phía bờ sông. Hồ Tứ vẫn quen lắm với việc chạy bằng hình , biến thành hình dạng Hồ Ly theo Tần Uyển. Hồ A Ngốc khe núi đỉnh đầu, hai Tiểu Hồ Ly đang chạy ngược , cũng chạy theo chúng. 

 

Không lâu , nó theo chúng trở bờ sông, thấy Hồ Tần Uyển đang lục lọi bên đống củi còn sót khi hun khói cá. Tần Uyển đưa củi chọn cho Hồ Tứ,

 

"Tứ tỷ, cầm chắc." 

 

Lại với Hồ A Ngốc: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/noi-sat-ham-thien-kiep/chuong-55.html.]

 

"A Ngốc, ngươi cũng chọn một ít củi mang theo."

 

Hồ A Ngốc chằm chằm động tác chọn củi của nàng một lúc, thấy nàng dùng hai tay bẻ mạnh hai đầu thanh củi, là đang thử độ dẻo dai của củi, chọn những cành cây tương đối tươi mới mục editor:bemeobosua.

 

Nó theo kích thước và độ dài Tần Uyển chọn, cũng chọn một ít củi hình dạng tương tự, đó liền thấy hai chị em mỗi đứa ôm một đống, về phía khe núi. Hồ A Ngốc hai móng vuốt của , hai Tiểu Hồ Ly biến thành hình .

 

Nó âm thầm lấy một sợi dây còn sót khi chúng buộc cá, c/ắn miếng thịt cá xuống vứt , bằng củi, đeo lưng, đuổi theo chúng. Nó nhận thấy thái độ của Tần Uyển đối với nó dường như chút đổi, thầm nghĩ: 

 

“Tiểu Hồ Ly lẽ điều gì ?”

 

Tần Uyển một đoạn, nghĩ tiểu Hồ Ly tạp mao nàng bỏ sẽ phản ứng thế nào, đầu liền thấy phía xa, Tiểu Hồ Ly chỉ to bằng hai bàn tay lớn đang dùng miệng c/ắn một đoạn dây leo buộc củi, cố sức kéo lê, khó khăn theo phía . Nàng thấy bó củi buộc chắc chắn đó, trong lòng nghĩ: 

 

“Quả nhiên vấn đề!”

 

Trong tình huống bình thường, Hồ Ly chỉ dùng miệng tha đồ vật chạy tới chạy lui từng chuyến, Tiểu Hồ Ly nhỏ như bó củi, còn bó chắc chắn, kéo lê như bung .

 

nó quả thực quá nhỏ, dáng vẻ chật vật cố gắng đó, thấy mà đau lòng. Nàng kìm dừng , tại chỗ chờ. Hồ Tứ nhận thấy hành động của Tần Uyển, đầu con Hồ Ly con bỏ phía , lập tức đặt đống củi đang ôm trong lòng xuống, bệt đất nghỉ ngơi. Nó hỏi: 

 

"Tần Uyển, chúng định hầm thịt khe núi ? mới ăn no mà."

 

Tần Uyển giải thích: 

 

"Khe núi đó là địa hình Nhất Tuyến Thiên, hẹp. Nếu là Phụ Mẫu chúng ở đây, với thể hình và sức lực của họ, thể dùng hai tay hai chân chống vách đá hai bên mà leo lên. Chúng quá nhỏ, đành nhờ công cụ để leo lên."

 

Hồ Tứ "Ồ" một tiếng tỏ vẻ nửa hiểu nửa , hỏi: 

 

"Địa hình Nhất Tuyến Thiên là gì?"

 

Tần Uyển

 

"Là khe núi hẹp, ngẩng đầu lên từ , chỉ thấy một chút bầu trời mỏng manh như đường chỉ, nên gọi là Nhất Tuyến Thiên."

 

Thính lực của Hồ Ly . Hồ A Ngốc đang cố sức kéo củi thấy cuộc đối thoại của hai , nhịn dừng , ngẩng đầu về phía Tần Uyển. Đường chỉ, mô tả hình dung, đây là từ ngữ nhân tộc thường dùng.

 

Nó càng cảm thấy, Tiểu Hồ Ly càng giống nhân tộc, chứ Hồ Ly. Hàm đau nhức và lợi đặc biệt đau khiến nó kéo suy nghĩ trở , cứ tiếp tục như , nó sợ tổn thương lợi, mọc răng, thế là thắt nút dây buộc củi, đeo lên , kéo .

 

Cách tiết kiệm sức hơn nhiều. Tần Uyển chằm chằm tiểu Hồ Ly tạp mao phía , thầm nghĩ: 

 

“Ngươi phát hiện , ngươi như giống một Tiểu Hồ Ly.”

 

con Tiểu Hồ Ly cố sức kéo củi như lão hoàng ngưu kéo xe, cảm thấy đành lòng. Nàng ngay đó thấy khó hiểu, nàng và Tứ tỷ chỉ là hai Tiểu Hồ Ly gặp nạn, gì đáng để khác tốn công lừa gạt.

 

Lẽ nào, con cũng là gặp nạn? Tần Uyển đoán câu trả lời, cũng tiện hỏi, dứt khoát giả vờ ngây ngô. Nàng đợi đến khi tiểu Hồ Ly tạp mao đến gần, thấy nó mệt đến mức gần như nổi.

 

Nghĩ đến việc leo vách đá phía sẽ tốn sức hơn nhiều, và cực kỳ nguy hiểm, lúc nếu tiêu hao quá nhiều sức lực, đó là thực sự sẽ mất mạng. Bất kể Hồ A Ngốc lai lịch gì, nó từng hại các nàng, cùng gặp nạn, cũng coi như một cơ duyên, hết cứ đồng lòng hợp sức rời khỏi nơi tính.

 

Loading...