Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, mừng rỡ khôn xiết, đó là một cây hạt dẻ, đến mùa thu hoạch. Bởi vì ai hái, nên chúng bắt đầu rơi xuống, nhờ Tiểu Tịch mới phát hiện nó.
"Tiểu Cửu, hôm nay ngươi lộc ăn ! Tiểu Cửu, Dạ Tả, đây là vật đó, chúng hái ít về , nhưng cẩn thận, vỏ ngoài của nó sắc nhọn."
Tiểu Tịch phát hiện, hễ cứ nhắc đến chuyện ăn uống là Tiểu Cửu vô cùng tích cực.
Vì hạt dẻ chín mọng, vỏ ngoài đều nứt , Dạ Tả vận nội lực, "vút vút" hai chưởng, hạt dẻ "ào ào" rơi xuống cả một lớp. Mấy dùng gậy gõ rụng vỏ ngoài hạt dẻ, chỉ nhặt những hạt dẻ ở giữa, nhặt hai túi, mấy cũng còn túi nào thừa.
"Cô nương, ngày mai sẽ phái đến mang hết còn về." Dạ Tả thấy Tiểu Tịch chút luyến tiếc.
"Vậy phiền Dạ Tả đại ca . Hạt dẻ thể cất giữ lâu, nhiều cách chế biến. Nếu gặp nạn đói, nó cũng thể dùng lương thực. Có cơ hội nên khuyến khích trồng trọt."
Dạ Tả đối với Tiểu Tịch càng ngày càng thêm thưởng thức, kiểu cách giả tạo, một lòng nghĩ cho khác, quả hổ là Hiên Vương trúng. Nếu Hiên Vương , thật sự hy vọng Tiểu Tịch thể trở thành chủ mẫu của .
Ba trở về sơn cốc, tính theo thời hiện đại thì là hơn bốn giờ chiều. Tiểu Tịch nghỉ ngơi một lát, thức dậy. Lâu nàng cũng tự xuống bếp, nàng dùng con gà rừng săn hôm nay và hạt dẻ nhặt về để món gà hầm hạt dẻ.
Tiểu Tịch đến phòng bếp, đầu bếp nữ thấy Tiểu Tịch đến phòng bếp còn tưởng cô nương đói bụng. Tiểu Tịch giải thích ý định, đầu bếp nữ kiên quyết giúp đỡ. Tiểu Tịch mẫu một cách bóc vỏ hạt dẻ, bảo đầu bếp nữ giúp bóc vỏ hạt dẻ.
Gà hầm hạt dẻ thể là món canh gà Tiểu Tịch thích uống nhất kiếp , thanh ngọt ngon miệng, hạt dẻ hầm nhừ bở tơi. Hạt dẻ và thịt gà đều giá trị dinh dưỡng cao, hầm chung để bồi bổ cơ thể là thích hợp nhất.
Gà rừng nhổ lông, mổ bụng, rửa sạch, chặt thành miếng nhỏ, cả hai con gà đều chặt , đó chuẩn các nguyên liệu như hành, gừng, tỏi.
Đặt chảo nóng đổ dầu, thể cho hoa tiêu phi thơm , đó cho một ít gừng và tỏi phi thơm. Cho thịt gà xào sơ qua, trong quá trình xào cho lượng muối, bạch tửu thích hợp nêm nếm. Không cần xào quá lâu, xào đến khi dầu gà tiết là . Cho lượng nước đủ, đó cho hồi hương, quế chi, hành, gừng, tỏi .
Đun lửa lớn sôi 20 phút, khi ngửi thấy mùi thơm của gà hầm thì cho hạt dẻ bóc vỏ . Tiếp tục đun lửa lớn 10 phút nữa, đợi thịt gà và hạt dẻ chín mềm, món gà hầm hạt dẻ sẽ thành.
Người đầu bếp nữ đang giúp đỡ thấy tài nghệ của nàng thì tự hổ thẹn bằng. Trước đây nàng luôn cho rằng nấu ăn khá , nhưng hôm nay xem cô nương món ăn, bất kể là kỹ năng d.a.o tài nấu nướng, nàng đều cảm thấy kém xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-my-thuc-ta-mang-ca-nha-cung-phat-tai/chuong-64-ga-ham-hat-de.html.]
Tiểu Tịch chia canh gà thành vài phần, một phần cho Lâm Vệ đội, một phần cho Dạ Tả và các thị vệ khác, một phần cho Vương quản sự và những khác, một phần giữ cho chính . Cứ chia như , hai con gà cũng còn bao nhiêu, may mà Tiểu Tịch cho khá nhiều canh và hạt dẻ, cùng với hai món xào của đầu bếp nữ, bữa ăn thịnh soạn .
Đầu bếp nữ chịu ăn cơm cùng Tiểu Tịch, rằng chủ tớ khác biệt. Để cho đầu bếp nữ một bát, Tiểu Tịch liền dẫn Tiểu Cửu, Ý Liễu và Phi Tứ ăn.
Hạt Dẻ Nhỏ
Mấy ăn sạch bách, canh cũng uống cạn còn một giọt. Ý Liễu và Phi Tứ đầu ăn cơm cùng chủ tử, khó tránh khỏi câu nệ, nhưng Tiểu Cửu thì quen , ăn uống vui vẻ.
"Cô nương, cô nương cái gì cũng ? Nếu là nam nhi thì , nhất định sẽ điên cuồng theo đuổi cô nương." Tiểu Cửu năng chút lễ phép.
Tiểu Tịch khẽ gì, "Nha đầu ngươi, cái gì cũng dám ." Ý Liễu chỉ đầu Tiểu Cửu .
Từ ngày hôm đó trở , trong sơn cốc một di chứng, đó là ngày nào cũng nghĩ, khi nào cô Nguyễn thị xuống bếp nữa.
Sau khi tự cho một ngày nghỉ, ngày hôm Tiểu Tịch lao đại sự nghiệp của . Trong nỗ lực ngừng nghỉ của nàng, sự giúp đỡ của các vị sư phụ, mười ngày , chiếc nỏ máy đầu tiên của Tiểu Tịch cuối cùng đời.
Tiểu Tịch tìm Lâm Nhất, "Đi thôi Lâm Nhất, giúp thử xem uy lực thế nào."
Lâm Nhất tò mò nhận lấy vật chủ tử đưa tới. Cung nỏ từng thấy qua, đa đều từ gỗ, nhưng loại nỏ máy kiểu đầu thấy, lóe lên hàn quang đen kịt, khiến thấy nó tầm thường.
Tiểu Tịch dẫn Lâm Nhất đến vách núi núi, "Lâm Nhất, từ đây đến vách núi đại khái bao xa?"
"Bẩm chủ tử, ước chừng bốn trăm mét."
"Được, tiên thử tầm bắn."
Trong lòng Lâm Nhất kỳ thực chút nghi hoặc, cách quá xa, nhưng vì chủ tử lệnh thử, sẽ đưa bất kỳ ý kiến trái chiều nào.