Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-10-22 05:28:07
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Hỉ đồng ý. Thực chị lâu đến lấy thuốc, chủ yếu là vì nhiều tiền. bây giờ tiền thu , Chu Hỉ hiện tại quý mạng sống, vẫn chữa khỏi bệnh.

 

Không đại tỷ ở bên cạnh vướng mắt, Chu Tứ lang liền nổi điên, một phát cõng Mãn Bảo lên, hướng về phía đám đông mà reo hò chạy .

 

Chu Ngũ lang và Chu Lục lang cũng reo hò đuổi theo.

 

Trên đường họ như đồ quê mùa, nhưng nhiều hơn là những ánh mắt thiện ý. Hôm nay đường dạo, nhiều là thanh niên từ trong thôn , họ cũng giống như Chu Đại lang bọn họ, đều là nộp lương thuế.

 

Huyện thành chỉ lớn như , ba con phố dọc ngang. Náo nhiệt nhất là con đường lớn ở giữa nha huyện. Chu Tứ lang chạy bao lâu dạo hết con phố. Sau đó dừng ở một tiệm bánh bao, cúi đầu hỏi Mãn Bảo đang bên cạnh: “Em đói ?”

 

Mãn Bảo gật đầu. Buổi sáng ăn cơm sớm mới ngoài, nhưng bây giờ gần trưa, thể đói ?

 

Chu Tứ lang những chiếc bánh bao thơm ngào ngạt mà nuốt nước bọt. Cuối cùng vẫn là Mãn Bảo chống sự cám dỗ, từ túi của lấy tiền mua.

 

cô bé cũng ngốc, cô bé liền ba trai : “Đại ca, nhị ca và tam ca, đại tỷ đều đói cả .”

 

Mười văn tiền của cô bé chắc chắn là đủ.

 

Ba còn , nhanh chóng quyết định: “Tiền của em đủ thì dùng của chúng .”

 

Mãn Bảo lúc mới vui vẻ, tiến lên chọn bánh bao.

 

Bánh bao lớn, bánh bao chay và bánh bao thịt. Bánh bao chay là một văn một cái, bánh bao thịt thì ba văn hai cái.

 

Mãn Bảo cân nhắc một chút, quyết định mỗi loại mua một nửa.

 

Cô bé tính , quyết định mua tám bánh bao chay, tám bánh bao thịt, tròn hai mươi văn.

 

Mãn Bảo đưa mười văn tiền của , liếc ba trai, quyết đoán lấy bốn văn từ phần của Chu Tứ lang. Cô bé còn rõ với Chu Tứ lang: “Tứ ca, bỏ bốn văn, lớn nhất nên bỏ nhiều hơn. Anh còn giữ ở chỗ em bốn văn tiền nữa.”

 

Chu Tứ lang trố mắt, bất mãn : “Bốn văn tiền còn gì, là em tính hết cho .”

 

Bốn văn tiền đấy, nếu tự mua, thể mua hai cái bánh bao thịt, một cái bánh bao chay.

 

Mãn Bảo che tiền, lắc đầu từ chối: “Không , tiền tiết kiệm là tích tiểu thành đại. Sao thể vì nó chỉ bốn văn mà tiết kiệm? Anh hôm nay thể tiết kiệm bốn văn tiền, ngày mai cũng tiết kiệm bốn văn, mười ngày là bốn mươi văn, một trăm ngày là bốn trăm văn.”

 

“Không em tiền chỉ lưu thông mới là tiền , lưu thông thì chỉ là tiền đồng thôi, thì…”

 

“Anh thật ngốc,” Mãn Bảo khinh bỉ : “Đây là để phòng ngừa rủi ro. Tiền đồng tiết kiệm , việc lớn, chẳng nó sẽ lưu thông ? Nếu thì bây giờ tiêu hết, chuyện cần dùng tiền, lấy tiền ở ?”

 

Chu Tứ lang giữa gió mà hỗn loạn, phát điên : “Sao lời nào cũng là em hết , lúc nãy em với đại tỷ như .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-167.html.]

Mãn Bảo một cách đương nhiên: “Anh đại tỷ.”

 

Chu Tứ lang: …

 

Mãn Bảo độc đoán, tay nhỏ vung lên : “Cứ quyết định như .”

 

Cô bé cầm tiền tiến lên, còn ngọt ngào với chủ quán, hỏi: “Chúng cháu mua nhiều như , chú thể cho thêm một cái bánh bao chay ?”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Chủ quán sớm để ý đến họ. Dù bây giờ còn cách buổi trưa một chút, giờ ăn nhiều.

 

Quầy hàng bốn , bốn còn chằm chằm lồng hấp của mà chảy nước miếng. Hắn giả vờ thấy cũng khó, nên lời của Mãn Bảo lúc nãy cũng thấy.

 

Hắn xưa nay cảm thấy đủ lanh lợi, nhưng phép tính của Mãn Bảo lúc nãy vẫn đầu óc choáng váng. Hắn đếm đầu ngón tay một chút, phát hiện mười sáu cái bánh bao đúng là hai mươi văn. Do dự một chút liền cho thêm cô bé một cái bánh bao chay, : “Được thôi, cho cháu một cái.”

 

Mãn Bảo liền ngọt ngào với .

 

Bánh bao gói bằng lá sen, tổng cộng chia bốn gói. Bốn mỗi ôm một gói, đều nhịn nuốt nước bọt, đó nhất trí quyết định tìm .

 

Mãn Bảo chân ngắn chạy ở phía , đến Tế Thế Đường tìm Chu Hỉ, đó kéo chị đến chỗ nha huyện tìm Chu Đại lang bọn họ.

 

Đám Chu Đại lang đang xếp hàng trong đội, từ từ tiến về phía .

 

Hôm nay đến nộp thuế ít, nên dù di chuyển một hồi lâu cũng đến lượt họ. Phía , chủ bộ đang cùng thuộc hạ tính toán thuế lương, một bên thì đang cân đo. Chỉ nộp đủ lượng thuế lương hợp lệ mới thể nhận một cái thẻ, cầm thẻ đến một bên nhận biên lai, thuế lương năm nay coi như nộp xong.

 

Chu Ngũ lang ôm bánh bao xông lên phía tìm Chu Đại lang. Chỉ một lát , Chu Đại lang và Chu Nhị lang liền ngoài. Nhìn thấy lá sen trong tay họ, Chu Đại lang liền cảm thấy xót xa: “Mãn Bảo ăn thì mua cho nó hai cái là , các mua nhiều như ?”

 

Chu Ngũ lang: “Tứ ca bảo mua.”

 

Chu Tứ lang trừng mắt một cái, Chu Đại lang thì trừng Chu Tứ lang, hỏi: “Tiền của ai? Các lấy nhiều tiền như ?”

 

Chu Tứ lang : “Đại ca, là tiền bán gừng của chúng . Một năm cũng chỉ một như . Trước đây thu hoạch vụ thu, đều mệt mỏi hai tháng, ăn một bữa ngon thì . Hơn nữa đây cũng là Mãn Bảo thương chúng , đúng Mãn Bảo.”

 

Mãn Bảo gật đầu, xổm đất mở lá sen , chọn một cái bánh bao trông khá lớn đưa cho Chu Đại lang, mắt trông mong : “Đại ca mau ăn .”

 

Chu Đại lang liền nhịn mềm lòng, nhận lấy bẻ bánh bao . Thấy là bánh bao thịt, liền đưa cho Mãn Bảo, bảo cô bé ăn hết nhân bên trong.

 

Mãn Bảo nhận lấy, một tay một miếng gặm, đó đưa lá sen cho Chu Đại lang.

 

Mọi liền xổm đất ăn. Biết bánh bao đều là một cái chay một cái thịt, liền tự chia ăn.

 

Chu Đại lang ăn nhiều, ăn hai cái xong liền dậy: “Ta đổi lão Tam đây.”

 

 

Loading...