Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-10-22 07:20:31
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiền thị về phía Chu Tứ lang, nhíu mày, phần của Lão Tứ ít quá?

 

Chu Tứ lang cảm thấy cách phân chia , đây là cách chia phần mà họ quyết định khi khai hoang. Cũng là vì điểm , Lão Ngũ bọn họ lúc khai hoang mới sức như .

 

Tiền thị liền đẩy tiền cho Mãn Bảo, : “Vậy con chia , xem Tứ ca con chia bao nhiêu.”

 

Mãn Bảo đếm đầu ngón tay tính toán, : “551 văn .”

 

Tiền thị : “Đếm .”

 

Mãn Bảo lời đếm , Tiền thị lúc mới thu hết tiền của Chu Tứ lang, : “Cái tính là con trả nợ cho nhà.”

 

Mãn Bảo liền vui vẻ thu hết tiền còn , định mang ngoài chia cho . Ai ngờ Tiền thị về phía họ : “Người trong nhà kiếm tiền đều nộp sáu phần. Tứ ca con cần nộp là vì và cha con , hơn nữa nó còn trả nợ, nên trường hợp đặc biệt, các con thì .”

 

Mãn Bảo sững sờ, Chu Ngũ lang đang vui vẻ cũng sững sờ, hai ngơ ngẩn Tiền thị, đều cảm thấy chút đau lòng.

 

Chu Tứ lang nhịn mà vui mừng ha hả, cảm thấy vui vẻ.

 

Chu Ngũ lang và Mãn Bảo cùng trừng mắt , Chu Tứ lang liền che miệng , nhưng vẫn nhịn mà ô ô ô tiếng.

 

Tiền thị bất lực đứa con trai ngốc , tính sổ thì dựa Mãn Bảo, ngoài bán đồ thì dựa Lão Ngũ, Lão Lục. Nó đắc tội với như thì lợi gì?

 

gì cả.

 

Mãn Bảo cam lòng từ tiền còn tính sáu phần nộp cho Tiền thị, lúc mới ôm tiền co nhiều ngoài.

 

Chu Ngũ lang theo .

 

Đám trẻ con trong sân sớm yên. Họ em gái út (cô út) trong là để đếm tiền, chẳng nghĩa là họ sắp chia tiền ?

 

Mãn Bảo sân, vung tay lên, với : “Đi, chia tiền .”

 

Đám trẻ con reo hò, vây quanh cô bé về phía lều tranh bên cạnh phòng để củi. Nơi đó bây giờ là chỗ ở của Chu Ngũ lang bọn họ, ngày thường chia tiền đều là ở phòng của họ.

 

Có Mãn Bảo ở đó, nhanh chia xong tiền, đều chia theo lượng định .

 

Chia tiền xong, Mãn Bảo thu hết tiền cần thu, lúc mới về phía Chu Tứ lang đang một bên xem náo nhiệt.

 

Chu Ngũ lang cũng về phía Tứ ca.

 

Chu Tứ lang nhịn lùi một bước, hỏi: “Ngươi, các ngươi như gì?”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Mãn Bảo hừ một tiếng, chỉ : “Ngươi thành thật, vì lợi ích mà màng đạo lý. Ngươi hư như , ai còn ăn với ngươi, ai còn hợp tác với ngươi?”

 

Chu Tứ lang liền Chu Ngũ lang chuyện với Mãn Bảo. Hắn trợn trắng mắt : “Ta vốn dĩ cũng định lừa các ngươi.”

 

Hắn hạ thấp giọng : “Số tiền đó là định chia cùng các ngươi, đoán là chắc chắn sẽ bắt chúng nộp nên mới giữ . Nếu thì để cho Lão Ngũ thấy ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-170.html.]

Mãn Bảo mím môi, đưa tay : “Đưa đây!”

 

Chu Tứ lang , Chu Ngũ lang chạy chặn cửa, Chu Lục lang cùng Đại Đầu, Đại Nha bọn họ như hổ rình mồi Chu Tứ lang.

 

Hắn chút tủi , tay đều tiền, chỉ . Đi huyện thành mua một cái bánh bao cũng chỉ thể .

 

Chu Tứ lang tủi đến mắt đỏ hoe, lau lau mắt, đưa tay móc hết tiền đồng trong túi , một tay đập tay Mãn Bảo. Vì quá nhiều, tiền đồng loảng xoảng rơi xuống. Hắn còn móc hết một , móc ba mới xong.

 

Đại Đầu, Đại Nha và Nhị Đầu, Nhị Nha lập tức xổm xuống nhặt.

 

Chu Tứ lang xổm đất lau nước mắt, tủi vô cùng.

 

Mãn Bảo liền xổm đối diện , : “Tứ ca, sai thì phạt. Đây là điều chúng từ sáng sớm, thể giữ lời.”

 

Chu Tứ lang mím môi , cũng chút chột , chỉ là… xin thật mất mặt.

 

Hắn bới đất đất gì.

 

Mãn Bảo tiếp tục dài dòng: “Sao thể tự giữ tiền chứ? Ngũ ca mỗi huyện thành, bao nhiêu tiền là mang về bấy nhiêu. Anh còn nợ nhà tiền đấy, vội ? Cha dành dụm bao nhiêu năm tiền riêng cũng nhiều bằng giữ …”

 

Chu Tứ lang trong tiếng dài dòng của cô bé cũng còn khó chịu như nữa. Đại Đầu bọn họ đem tiền đồng nhặt xong đặt lên giường, hiệu cho Mãn Bảo xem.

 

Đừng , còn nhiều, Đại Nha lén với Mãn Bảo: “Có tám mươi sáu văn đấy.”

 

Mãn Bảo liền liếc Tứ ca đang chột , đem hết tiền cất một cái túi, đó bảo mang trả cho .

 

Chu Tứ lang ngại ngùng : “Em mang , mang thì thế nào?”

 

“Là ngại thì cứ là quên, dù trong lòng cũng .”

 

Chu Tứ lang: …

 

Hắn , cảm thấy quá mất mặt, quá hổ.

 

Mãn Bảo nhét tiền tay , đó nắm tay về phía phòng chính.

 

Túi tiền của Tiền thị vẫn cất , dường như đang chờ họ.

 

Chu Tứ lang chột vô cùng, cúi đầu dám ngẩng lên, đến bên cạnh , hừ hừ cổ họng đưa túi tiền lên, đỏ mặt : “Mẹ, cái lúc nãy quên ạ.”

 

Tiền thị khóe miệng nhếch lên, nhận lấy túi tiền, đếm đếm, nụ mặt liền nhạt . Bà nghĩ đứa trẻ khả năng giữ tiền, nhưng ngờ nó giữ nhiều như .

 

Bà tìm một sợi dây, xâu từng đồng tiền một, gì cũng cho hai đứa trẻ ngoài. Ngay cả Mãn Bảo cũng nhịn mà trán đổ mồ hôi.

 

Càng đừng đến Chu Tứ lang, cả đều là mồ hôi, lớp mồ hôi mỏng trán nhanh chóng ướt hết tóc. So với cha, thực còn sợ hơn.

 

Tiền thị đem tám mươi sáu văn cùng tiền lẻ đó xâu thành một trăm văn, buộc nút đặt hộp. Lúc mới từ tiền lẻ còn đếm mười văn, nghĩ một lúc bỏ năm văn, đưa cho Chu Tứ lang : “Con mỗi ngày huyện thành bán đồ, ít tiền cũng . Bây giờ chị dâu cả đến thư đường nấu cơm, lương khô cho con. Lão Ngũ tay tiền thì cần lo lắng, con cũng lấy mấy văn để , nếu đói thì ở huyện thành mua một cái bánh bao ăn.”

 

 

Loading...