Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-10-22 08:11:05
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn so sánh một chút, cảm thấy còn to, liền dùng d.a.o gọt bớt một chút, đó tìm một cây que gỗ nhỏ, một đầu mài nhọn, chọc ruột của đoạn tre đó, ruột tre mềm, nhanh chọc thủng.
Mãn Bảo vui mừng reo hò, chạy tìm một đoạn than gỗ, đoạn than đó còn to, cô bé nhét .
Chu Nhị lang còn cách nào khác, chỉ thể cầm d.a.o bổ cho cô bé, dùng d.a.o gọt nhỏ , đó cẩn thận nhét .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Hắn còn ở đầu đoạn tre đó khoét một cái lỗ nhỏ, để lộ đầu của chì than. Mãn Bảo cầm lấy, thử giấy, liền những dòng chữ màu đen.
Cô bé vui vẻ, ôm lấy Chu Nhị lang khen: “Nhị ca, thật lợi hại.”
Chu Nhị lang cũng tự hào, cầm lấy xem một lúc : “Chỉ là thôi.”
Mãn Bảo cảm thấy .
Hắn thêm vài cây nữa, Mãn Bảo liền cầm tặng cho Ngũ ca và Lục ca, thêm một quyển sổ nhỏ cho họ, dùng giấy cũ và dây thừng xâu .
Cả nhà đều đến xem náo nhiệt, Chu Tứ lang còn giành một cây. Hắn thích thú cầm lấy xem một lúc lâu, cảm thấy mới lạ, đó hỏi: “Làm để bán bao nhiêu tiền, ghi thế nào?”
Mãn Bảo kinh nghiệm, : “Anh cần ghi nhiều, chỉ cần ghi lượng và đơn giá, đó ghi tổng tiền là .”
Lại còn mẫu cho họ xem, “Ví dụ như, hôm nay bán một cân gừng, một cân năm mươi văn, ở đây ghi năm mươi, đó chính là năm mươi văn, bán hai cân chính là một trăm văn, ghi một trăm là . Chờ về nhà, ghi ngày tháng, lúc đó em sẽ tính toán giúp , sẽ sai .”
Chu Tứ lang thấy cô bé ghi giấy, cảm thấy cũng khó lắm, liền gật đầu: “Được thôi, cũng sẽ ghi.”
Mãn Bảo vui vẻ, đem bút chì than và sổ nhỏ phát cho họ, : “Các giữ cẩn thận, mất.”
Lại : “ chì than trong bút nhiều, các dùng xong tự .”
Nói xong, cô bé còn dạy họ cách chì than.
Chu Tứ lang cầm bút chì than và sổ nhỏ, cảm thấy mới lạ. Hắn thử một chút, nhưng gì để bán, nên chỉ thể khác bán.
Đợi đến khi và Ngũ ca ngoài bán gừng, liền thích thú lấy sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép, ai ngờ chỉ nhận lượng, còn chữ “cân” thì .
Hắn sang hỏi Ngũ ca: “Chữ ‘cân’ thế nào?”
Chu Ngũ lang: … “Ta cũng .”
Chu Tứ lang ngây , chữ thì mà ghi sổ ?
Đại Nha và Nhị Nha bận rộn hẳn lên, ở trong bếp nhóm lửa đốt que củi. Mãn Bảo thì xổm đất, chìm đắm ý thức hệ thống để nghiên cứu những loại bút tìm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-172.html.]
Cô bé thể trò chuyện với bán hàng trong trung tâm thương mại, nhưng giao diện giới thiệu sản phẩm chi tiết. Nếu chỉ đơn thuần những ống bút đó, cô bé thể nào nghĩ chúng bằng tre. Khoa Khoa nhắc nhở, xem những ống bút đó, cô bé đại khái cách .
Nhà họ Chu thiếu gì tre, cắt thành thanh, mới chặt về, còn loại phơi nắng, đủ cả.
Mãn Bảo dẫn theo Đại Đầu và Nhị Đầu xông phòng chứa củi tìm những cây tre thích hợp, chỉ lát chặt vài đoạn.
Đợi tiểu Tiền thị bọn họ từ vườn rau trở về, mấy đứa trẻ tay, mặt, đều đen nhẻm. Tiểu Tiền thị gọi một tiếng Mãn Bảo, bọn trẻ liền đồng loạt ngẩng đầu về phía cửa.
Sau đó, bốn phụ nữ trung niên trong nhà im lặng một lúc, ba trực tiếp xông về phía chúng, cầm gậy gộc lên đánh.
Chu Hỉ bỏ : …
Mãn Bảo sợ hãi, thấy chị dâu cả đưa tay cũng định đ.á.n.h , cô bé lập tức vứt đồ vật xuống nhảy dựng lên, chạy phòng.
Chỉ lát trong phòng cũng vang lên tiếng quát lớn của Tiền thị, đó là tiếng oa oa của Mãn Bảo.
Đánh xong bọn trẻ, tiểu Tiền thị cùng hai em dâu vẫn đun nước cho chúng tắm rửa.
Nhiều đứa trẻ như , dĩ nhiên thể nào tắm từng đứa một. Dù cũng tắm một , dứt khoát con trai một chậu, con gái một chậu tắm sạch một , lau khô mặt và tay chân quần áo cho chúng.
Quần áo trong nhà cũng nhiều, chỉ là trẻ con nên mới thêm hai bộ. Quần áo cứ giặt nhiều một là càng nhanh hỏng, nên mặt tiểu Tiền thị khó coi.
Mãn Bảo chột chị dâu cả, nhỏ giọng với chị rằng họ định bút, là nghịch ngợm. Sắc mặt của tiểu Tiền thị lúc mới khá hơn một chút, đó : “Sau những chuyện như thế đợi các con về bảo họ . Các con gan cũng lớn thật, tự cầm dao, lỡ chặt tay thì ?”
Nói xong Mãn Bảo, tiểu Tiền thị tìm Chu Tứ lang, Chu Ngũ lang và Chu Lục lang, giáo huấn họ: “Người lớn trong nhà nhà, sức khỏe , ba đứa các con ở nhà cũng trông chừng bọn trẻ, cứ để chúng nó cầm d.a.o chơi…”
Chu Tứ lang đang vui vẻ cầm năm văn tiền giường: …
Vì quá mệt, ôm chăn ngủ, Chu Ngũ lang vẻ mặt mơ màng chị dâu cả. Mà Chu Lục lang lúc nãy căn bản ở nhà, ngoài chơi với các bạn nhỏ của .
Chu Đại lang bọn họ ăn cơm tối xong, từ tay bọn trẻ cướp sạch tiền còn mới cửa chặt tre. Vừa về bọn trẻ ở nhà chỉ cầm d.a.o mà còn đốt lửa, lập tức một tiếng “Đáng đời”.
Chu Nhị lang vẫn tay giúp họ cái gọi là bút than. Hắn xưa nay khéo tay, ngay cả mấy phụ nữ trong nhà cũng bì .
Hắn còn đốt nhiều thanh than dự phòng cho họ. Bởi vì mấy đứa trẻ đây chơi thanh than đều đen nhẻm, nên còn đẽo một cái nắp khá rộng một chút, đậy đầu bút than , lúc cần dùng thì đẩy là , giống như nắp chai .
Số thanh than còn , cho một cái túi, giao cho Mãn Bảo hỏi: “Em thứ gì, bút mực của em dùng hết ?”
“Cái cho em, là cho Ngũ ca.” Mãn Bảo lấy một tờ giấy trắng thử, phát hiện chữ vẫn còn lớn, nhưng so với đây hơn nhiều.
Chu Nhị lang cũng cảm thấy chữ lớn tốn giấy, vì thế cầm d.a.o cẩn thận gọt nhọn thanh than một chút, như nghiêng, chữ sẽ nhỏ hơn nhiều.