Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-10-22 12:47:35
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dĩ nhiên, Mãn Bảo chỉ đưa cá con , cô bé còn thư cho Phó nhị tiểu thư, kể cho cô chuyện vui hôm nay. Đây là vui nhất từ khi cô bé lớn lên, cô bé cảm thấy bắt cá thật sự quá vui, vui như ngày Tết .
Nếu thể mỗi ngày đều bắt cá thì . Bây giờ Mãn Bảo mong ngóng đập nước thượng nguồn vỡ một nữa, như họ thể mỗi ngày vớt cá, mỗi ngày đều thể bờ sông chơi.
Chúc tất cả các bà thế giới, Ngày của Mẹ vui vẻ!
Cả làng náo nhiệt như ngày Tết, bọn trẻ đặc biệt hưng phấn, lớn cũng vui vẻ. Tuy bữa cơm tối, trưởng thôn gọi các nam đinh đến chuyện, bày tỏ sự lo lắng về đập nước thượng nguồn.
bây giờ là cuối thu, mùa lũ qua, dù đập vỡ thì hạ nguồn cũng nguy cơ ngập lụt. Mọi đều là dân làng bình thường, tự nhiên bàn bạc kết quả gì, nhiều nhất chỉ báo lên cho lý trưởng là xong.
Nhà nào cũng bao nhiêu cá lớn cá nhỏ, vui mừng khôn xiết. Sáng sớm hôm trong làng thoang thoảng mùi cá.
Không cách nào khác, cá rời sông sống lâu, nên vẫn xử lý. Cá c.h.ế.t ăn , hơn nữa cũng để lâu.
Chu Đại lang bọn họ cũng sáng sớm thức dậy, nước cho thùng gỗ, từ trong chum bắt một đám cá khỏe nhất, định vận chuyển đến huyện thành bán.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nơi họ ở tuy một con sông, nhưng dù cũng là vùng núi, ngày thường ít khi thấy cá lớn. Chu Nhị lang đoán chắc sẽ quá khó bán, với điều kiện là khác.
Chu Tứ lang và Chu Ngũ lang thì vẫn như cũ đến huyện thành bán gừng, mang theo thư của Mãn Bảo và cá nhỏ chiên giòn cùng . Chu Ngũ lang còn mang theo một gói kẹo, định bán cho Phó nhị tiểu thư, tăng thêm chút thu nhập.
Bọn trẻ trong thư đường vô tư lự, tan học xong còn định đến bờ sông vớt thêm một mẻ cá. Trang một bên quát lớn chúng, một bên lo lắng dòng sông phẳng lặng.
Có thể thấy, mực nước bây giờ cao hơn nhiều. Vốn dĩ vì cuối thu, mưa giảm, mực nước hạ xuống, để lộ nhiều rễ rong. bây giờ ngọn của những cây rong đó đều nhấn chìm.
Trang thở dài một , cũng nha huyện định sửa chữa đập nước thượng nguồn như thế nào. Nếu nhớ lầm, đập nước thượng nguồn xây dựng năm năm?
Phó nhị tiểu thư cũng đầu tiên nhận quà của Mãn Bảo, nhưng nhận đồ ăn thì là đầu tiên.
Cá nhỏ chiên giòn để nguội mùi vị chút ngon, Phó nhị tiểu thư dùng khăn tay nhón một con cẩn thận c.ắ.n một miếng, nhai nhai xong cảm thấy cũng tệ, liền giao hộp cho nha , bảo cô theo cách Mãn Bảo giấy mà hâm nóng , chiên qua một chút.
Phó nhị tiểu thư lúc mới mở thư của Mãn Bảo xem.
Trong thư, Mãn Bảo nhấn mạnh miêu tả cảnh tượng vớt cá náo nhiệt hôm qua, cũng bày tỏ nguyện vọng về đập nước thượng nguồn. Phó nhị tiểu thư xem mà say sưa, ghen tị thôi.
Phó huyện lệnh giữa trưa từ tiền nha về hậu viện dùng cơm, Phó nhị tiểu thư vì tỏ lòng hiếu thảo, cố ý chia một nửa cá nhỏ chiên giòn, bảo mang lên bàn ăn.
Cô cảm thấy cá nhỏ chiên giòn hâm nóng giòn tan, thật sự ngon.
Phó huyện lệnh cũng cảm thấy khá ngon, liên tiếp ăn vài miếng, cùng vợ : “Cá tồi, là món ăn mới nghĩ ?”
Phó thái thái liếc qua liền : “Cái nhà bếp trong nhà , là Văn Vân đưa đến nhà bếp, còn thế nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-177.html.]
“Ồ?” Phó huyện lệnh về phía con gái thứ hai, hỏi: “Đây là mua ở cửa hàng nhà ai?”
Phó Văn Vân thấy cha thích, cũng chút vui vẻ, giải thích: “Không mua, là bạn của con đưa.”
Một bên, Phó Văn Huyên : “Có là cô bé bán kẹo cho em ? Nó là định bán cá nhỏ cho em, nên mới đưa cho em một ít nếm thử chứ?”
Phó Văn Vân vui lắm với giọng điệu của chị cả khi nhắc đến Mãn Bảo, : “Mãn Bảo như , nó từ đến nay một một. Cá là nhà họ hôm qua xuống sông vớt, cũng bao nhiêu. Trong thư cũng chỉ là mang đến cho nếm thử thôi, chắc .”
Phó huyện lệnh đối với tình hình giao du của các con gái cũng mấy hứng thú, qua loa gật gật đầu, thuận miệng hỏi một câu: “Nhà họ sống bằng nghề đ.á.n.h cá ? Cá thu hoạch nhiều, nếu cá ngon bảo nó mang đến nhà cũng , bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu.”
“Không , là nhà nông dân, cũng là họ may mắn, hôm qua đập nước thượng nguồn của làng họ vỡ, nhiều cá trôi xuống, nhà họ lúc mới vớt nhiều cá như .”
Phó huyện lệnh đang ăn một miếng cơm lập tức nghẹn, nhịn ho sặc sụa.
Mọi bàn ăn giật , Phó thái thái vội vàng vỗ lưng ông: “Lão gia, ông ?”
Phó huyện lệnh mắc ở cổ họng, ho đến mắt đỏ hoe. Phó Văn Huyên vội vàng rót cho cha một chén nước.
Phó huyện lệnh nhận lấy nước, ho dữ dội một trận, khi thuận khí liền nắm lấy tay Phó Văn Vân, mắt đỏ hoe hỏi: “Con, con gì?”
Phó Văn Vân cũng mới mười tuổi, sợ đến nhẹ, đơ lắp: “Con, con gì mà?”
“Không, đúng, con cá nhà họ đ.á.n.h ở ?”
“Sông, trong sông…” Mắt Phó Văn Vân rưng rưng, Phó thái thái nhịn kêu một tiếng: “Lão gia, ông ?”
“Trong sông cá?”
“Ai da, trong sông cá, cá ở ?” Phó thái thái nhịn .
Phó Văn Vân đột nhiên tỉnh táo , : “Nói là đập nước của làng thượng nguồn của họ vỡ, nhiều nước sông trôi xuống, cá cũng theo đó mà trôi xuống.”
Phó huyện lệnh hỏi: “Làng của họ ở ?”
“Con nhớ nó qua, gọi là thôn Thất Lý.”
“Thôn Thất Lý, thôn Thất Lý… Kia ở trấn Bạch Mã Quan ?” Phó huyện lệnh lẩm bẩm, vội vàng hỏi: “Thư của nó ở , thương vong , ruộng ngập lụt …”
Cuối cùng Phó Văn Vân đưa thư của Mãn Bảo cho cha.
Thư dày mấy trang, chữ của Mãn Bảo chút tiến bộ, ít nhất thể . Tuy trong mắt Phó huyện lệnh, chữ vẫn còn non nớt, nhưng lúc ông nào tâm tình thưởng thức chữ.