Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-10-22 14:41:10
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong mắt Phó huyện lệnh lóe lên niềm vui bất ngờ. Ông cúi đầu hai đứa trẻ mặt, bài văn, ông gấp cất , hỏi: “Bài văn thể tặng cho ?”
Mãn Bảo hỏi: “Huyện lệnh đại nhân, ngài thấy chúng con ạ?”
Phó huyện lệnh liền vuốt râu khen: “Viết tồi.”
Mãn Bảo vui mừng, vui mừng xong chút tiếc nuối: “Vậy khi nào nha huyện chuẩn đồ ăn cho các phu dịch ạ? Mỗi ăn bao nhiêu, chuẩn cả bữa sáng , ăn no ạ? Con liệu, huyện lệnh đại nhân, ngài xem ?”
Phó huyện lệnh há hốc miệng, ông sẽ chuẩn đồ ăn cho họ lúc nào?
Nhìn bản thảo trong tay, ông hiểu . Ông ho nhẹ một tiếng, ý của ông rõ ràng là bài văn , chứ …
Thôi , đối phương vẫn là trẻ con, hỏi một đằng, ông trả lời một nẻo.
Bài văn thì tồi, nhưng bảo ông chuẩn đủ nước ấm và đồ ăn cho các phu dịch là thể, vì trong ngân sách của nha huyện khoản .
Chi phí cho phu dịch hiện tại đều tiền lệ, nếu ông tăng thêm chi tiêu, thì tiền từ ?
đối mặt với hai đôi mắt sáng long lanh, Phó huyện lệnh phát hiện khi ho nhẹ một tiếng cũng nên gì.
Huyện thừa tiếp: “Tiểu cô nương, con quầy hàng của nhà họ Chu là của nhà con ?”
Mãn Bảo gật đầu: “ ạ.”
“Nếu nha huyện cung cấp cơm nóng canh sốt cho các phu dịch, đồ của nhà con sẽ bán ?”
Mãn Bảo thở dài: “ ạ.”
“Vậy con còn mong huyện nha cung cấp cơm nóng canh sốt cho các phu dịch ?”
“Dĩ nhiên là ạ,” Mãn Bảo đáp: “Tuy tiếc, nhưng đây là chuyện mà. Giống như con thích ăn cá, đây ngày nào cũng mong đê vỡ, như chúng con ngày nào cũng thể xuống sông bắt cá ăn. cha con , nếu đê sửa xong, sang năm hè mưa lớn, nước sông thể ngập hết hoa màu nhà con, chừng còn ngập cả con nữa. Nên tuy tiếc, nhưng vẫn sửa đê thôi.”
Phó huyện lệnh và : …...
Trong nửa ngày, họ chỉ một chúng về chuyện vỡ đê.
Huyện thừa về phía Bạch Thiện Bảo, hỏi: “Tiểu lang quân cũng cho là như ?”
Bạch Thiện Bảo : “ ạ, chỉ là kiếm tiền thôi mà. Không bán đồ ăn kiếm tiền thì thể bán thứ khác kiếm tiền.”
Mùa hè, cứ đến giờ nghỉ giữa giờ học là hai đứa trẻ chạy ngoài. Trang dạy thêm cho chúng cũng gọi . Sau ông để ý, phát hiện hai đứa trẻ đội nắng nhổ rau má. Hỏi mới , chúng định phơi khô bán cho Tế Thế Đường. Mãn Bảo hỏi Trịnh chưởng quỹ, rau má chút đủ dùng, nên thu mua thêm một ít.
Lúc đó, Trang kể cho chúng câu chuyện về mài d.a.o và đốn củi, cho hai đứa trẻ , mài d.a.o tốn công đốn củi. Việc sách của chúng cũng giống như mài dao, nếu tương lai kiếm đủ nhiều tiền, thì bây giờ vẫn nên lấy việc sách trọng, vì sách , tiền tài tự nhiên sẽ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-186.html.]
Hơn nữa, kiến thức mà Khoa Khoa truyền thụ cho Mãn Bảo, Mãn Bảo cũng với Bạch Thiện Bảo. Vì , khi bàn bạc nghiêm túc, hai đứa trẻ đều cảm thấy đời nhiều cách kiếm tiền, chúng cần vội vàng.
Cho nên lúc , hai đứa trẻ đều thể tự tin với Phó huyện lệnh và huyện thừa: “Trên đời nhiều cách kiếm tiền như mà. Hơn nữa cũng phu dịch nào cũng sẽ mua cơm canh ăn, mua chỉ thể uống nước lạnh, ăn bánh khô, thật đáng thương.”
Các phu dịch: , chúng đáng thương, cầu cho ăn.
Phó huyện lệnh gật đầu, tỏ vẻ hiểu, nhưng vẫn : “Nha huyện dư dả, hiện giờ cung cấp cơm canh cho phu dịch là theo lệ cũ, nếu đổi, e rằng dễ dàng.”
Mãn Bảo nhíu mày, thầm nghĩ khó ở chỗ nào chứ, chẳng chỉ là chuyện kiếm tiền thôi ? Hơn nữa cũng ăn bao nhiêu.
Mãn Bảo định mở miệng thì huyện thừa đột nhiên hỏi Bạch Thiện Bảo: “Tiểu lang quân tên là gì?”
Mãn Bảo đành tạm ngậm miệng . Mẹ từng dặn, khi khác đang chuyện thì đợi họ xong mới lên tiếng, xen là hành vi vô lễ.
Bạch Thiện Bảo ưỡn n.g.ự.c đáp: “Cháu tên là Bạch Thiện.”
“Bạch?” Phó huyện lệnh hỏi: “Bạch Lập ở làng Thất Lý quan hệ gì với cháu?”
Bạch Thiện Bảo ngẩn một chút : “Đó là bá phụ của cháu ạ.”
“Ồ, Bạch Lập còn em ?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bạch Thiện Bảo liền : “Phụ cháu và bá phụ là em họ.”
Phó huyện lệnh gật đầu, cho rằng Bạch Thiện Bảo là họ Bạch đến nương tựa họ hàng với Bạch Lập, bèn hỏi bé: “Xem cháu sách thiên phú, phụ cháu hiện tại cũng đang học chứ?”
Bạch Thiện Bảo chắp tay trả lời: “Gia phụ của cháu là tiến sĩ niên hiệu Đại Trinh nguyên niên, năm Đại Trinh thứ hai bổ nhiệm huyện lệnh huyện Thục, vì truy bắt trộm cướp mà hy sinh trong lúc tại nhiệm.”
Bạch Thiện Bảo mím môi, vẻ mặt chút vui. Lời dĩ nhiên do bé nghĩ , mà là do bà nội từng kể cho một , chỉ là Bạch Thiện Bảo đổi “con trai” thành “gia phụ” mà thôi.
Chuyện khiến bé nhớ một vài ký ức mấy .
Mãn Bảo cảm nhận bạn vui, lập tức vứt hết chuyện phu dịch, chuyện đồ ăn đầu, đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay .
Bàn tay Bạch Thiện Bảo một đôi tay mũm mĩm nắm lấy, bé liếc sang bên cạnh, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tinh thần phấn chấn trở , ngẩng đầu về phía Phó huyện lệnh.
Phó huyện lệnh ngờ đây là con côi của một đồng liêu cũ. Thời đó quan viên nhiều nên giới quan trường nhỏ, mà năm Đại Trinh thứ hai cách hiện tại cũng quá xa, ông suy nghĩ một lát liền nhớ : “Phụ của cháu là Bạch Khải?”
Bạch Thiện Bảo cất giọng non nớt: “Chính là gia phụ của cháu ạ!”
Phó huyện lệnh khỏi thở dài một , : “Thì là con trai của cố nhân. Cháu bằng lòng đến huyện học sách , thể cho cháu một lá thư tiến cử.”