Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 196
Cập nhật lúc: 2025-10-23 00:50:11
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đừng Đại Đầu và bọn trẻ, ngay cả Mãn Bảo cũng kìm nuốt nước miếng.
Trông ngon quá .
Tiểu Tiền thị chỉ kịp liếc một cái, nhanh chóng nhúng hết đậu củ mài còn .
Đường sẽ chảy xuống, mà họ đồ để cắm kẹo hồ lô, đành cầm tay. Mấy đứa trẻ cẩn thận nước đường dính tay cũng nỡ buông , còn thè lưỡi liếm, mắt sáng long lanh.
Mãn Bảo xiên đậu củ mài trong tay , cũng kìm l.i.ế.m tay, ừm, giống vị kẹo thường ngày cô bé ăn.
Mắt Mãn Bảo sáng long lanh.
Khoa Khoa cũng là đầu tiên thấy vật thật, nên thấy Mãn Bảo há miệng định ăn, nó kìm : “Đợi một chút , đợi đường nguội hẳn, đông hẵng ăn.”
Mãn Bảo liền ngậm miệng , cầm kẹo hồ lô một cách tội nghiệp. Cô bé cảm thấy thể một chịu khổ, bèn vỗ đầu Đại Đầu và bọn trẻ, cũng cho chúng ăn: “Đợi đường nguội hẵng ăn, cái gọi là kẹo hồ lô băng, bây giờ ăn thì còn gì là băng nữa.”
Đại Đầu nuốt nước miếng hỏi: “Vậy nguội đến mức nào mới ăn ?”
“Không ,” Mãn Bảo cũng đang mong chờ. cô bé nhanh nghĩ cách: “Chúng ngoài sân chờ , ngoài đó lạnh hơn.”
Tiểu Tiền thị cũng đang ngại bọn chúng vướng chân vướng tay trong , thấy chúng chủ động chạy ngoài, liền gì nữa.
Lão Chu chúng đang gì trong bếp, thấy bọn trẻ mỗi đứa một xiên kẹo hồ lô chạy mà ngẩn .
Chu Tứ Lang ăn no cơm, đang định về phòng thì thấy đồ trong tay Mãn Bảo và bọn trẻ, lập tức nữa, còn sáp gần hỏi: “Các ngươi lấy thế?”
Mãn Bảo và bọn trẻ thành hàng trong sân thổi gió lạnh, liền : “Đại tẩu cho chúng em.”
Chu Ngũ Lang lập tức bếp: “Đại tẩu, con cũng ăn kẹo hồ lô!”
“Đây là đồ ăn vặt của trẻ con, tổng cộng chỉ tám xiên thôi.”
Chu Tứ Lang thì buồn bã, nghĩ một lát chạy tìm Mãn Bảo.
Chu Ngũ Lang và Chu Lục Lang đang nghỉ ngơi trong phòng thấy tiếng của Chu Tứ Lang, cũng lập tức mở cửa . Thấy Mãn Bảo và các cháu mỗi đứa một xiên kẹo hồ lô, lập tức chảy nước miếng, cũng sáp gần xem: “Cái thật sự là đại tẩu ?”
“Giỏi thật, thua gì kẹo bán ngoài đường. Đại Đầu, cho Ngũ thúc ăn một viên ?”
Đại Đầu vui lắm, , chổng m.ô.n.g về phía .
Chu Lục Lang thì tìm Nhị Nha: “Lần con nhờ mua dây buộc tóc, mua giúp đấy.”
Nhị Nha nỡ, nhưng vẫn : “Chỉ ăn một viên thôi ạ.”
Chu Lục Lang vui mừng: “Không thành vấn đề!”
Mắt bắt đầu liếc về phía những khác.
Chu Tứ Lang và Chu Ngũ Lang cũng lập tức nghĩ, trong đám trẻ ở đây, ai nợ ân tình của nhỉ?
Bao gồm cả Mãn Bảo, chúng đều từng giúp đỡ, cũng đều từng nhờ vả. Hai hắc hắc, cũng bắt đầu tỏa khắp nơi, lúc thì lừa một viên từ đứa , lúc thì lừa một viên từ đứa .
Mãn Bảo là đầu tiên phát hiện gì đó . Cứ tính thế , ba em họ nhiều đậu củ mài hơn. Cô bé “hừ hừ” chịu cho, dứt khoát chạy về lấy một cái bát lớn, giơ kẹo hồ lô lên mong chờ nó nguội.
“Chúng bóc hết chúng nó xuống, chia đều là chứ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-196.html.]
Chu Tứ Lang vui vẻ đồng ý. Mãn Bảo chia đều, là bao gồm cả nhà.
Đại Đầu và bọn trẻ còn kịp phản ứng thì thấy tiểu cô bưng bát lớn lạch bạch chạy về phía bà nội, lúc mới hiểu .
Bọn trẻ bĩu môi, tuy chút tủi , nhưng cũng đồ ăn hiếu kính trưởng bối .
Tiền thị và Lão Chu mỗi ăn một viên, hai xoa đầu Mãn Bảo : “Ngon lắm, cho các các chị dâu con mỗi một viên là , còn con với các cháu chia .”
Mãn Bảo vui vẻ đồng ý, nhưng thể nào chỉ chia cho các cháu, mà còn bao gồm cả ba trai bốn, năm, sáu.
Chu Đại Lang và Tiểu Tiền thị họ cũng mỗi chia một viên. Tiểu Tiền thị ăn : “Không uổng công tốn bao nhiêu đường.”
Chu Tứ Lang ăn ngon lành, : “Đại tẩu, chị còn ngon hơn kẹo hồ lô bán ở huyện thành nữa.”
Tiểu Tiền thị liền vui vẻ: “Cái miệng của đúng là dỗ .”
Mãn Bảo lập tức : “Đại tẩu, dỗ , thật sự ngon hơn ở huyện thành. Kẹo hồ lô của họ bằng sơn tra chua loét, chẳng ngon chút nào.”
Chu Ngũ Lang đúng trọng tâm: “Cũng , chỉ là ngon bằng của đại tẩu.”
Đám trẻ con Đại Đầu thì ăn đến ngẩng đầu lên .
Tiểu Tiền thị như điều suy nghĩ: “Thật sự ngon hơn ở huyện thành ?”
Bốn ăn qua kẹo hồ lô ở huyện thành đều gật đầu lia lịa, đồng thời thầm nghĩ, họ cũng dối.
Tiểu Tiền thị liền động lòng, liếc chồng một cái.
cô gì. Đợi ăn xong, Mãn Bảo thèm l.i.ế.m liếm đầu ngón tay, tiếc nuối về phòng sách thì Tiểu Tiền thị theo.
Tránh mặt trong nhà, Tiểu Tiền thị nhỏ giọng hỏi cô bé: “Mãn Bảo, kẹo hồ lô ở huyện thành bán bao nhiêu tiền một xiên?”
“Năm văn tiền một xiên.”
Tiểu Tiền thị lè lưỡi: “Đắt thế?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Đã mua năm quả trứng gà luộc .
“Xiên dài, xiên nhỏ ba văn.” Mãn Bảo bổ sung.
Tiểu Tiền thị suýt kìm vỗ đầu cô bé: “Em xem, nếu tẩu lấy đậu củ mài thành kẹo hồ lô mang bán, ai mua ?”
Mãn Bảo gật đầu lia lịa: “Chắc chắn sẽ mua, đậu củ mài ngon hơn sơn tra nhiều.”
Tiểu Tiền thị tính toán chi phí đường đỏ, cảm thấy thể kiếm ít, dù đậu củ mài là của nhà, tốn tiền.
Tiểu Tiền thị đắn đo một chút, do dự : “Vậy… mấy xiên xem ?”
“Được ạ, ạ, đại tẩu, bây giờ luôn .”
Làm xong cô bé còn thể ăn một xiên nữa, sáng mai ăn một xiên…
Mãn Bảo lau miệng, cổ vũ Tiểu Tiền thị: “Tối nay xong, ngày mai cho Ngũ ca họ mang huyện thành thử một .”
“Chị mới cần họ mang , bao nhiêu cũng đủ cho họ ăn. Chị để đại tỷ mang .”