Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-10-23 07:08:55
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn đ.á.n.h dấu , quyết định thời gian sẽ đến khai hoang.
gần đây thể nào thời gian, vì nhà họ Chu bắt đầu đào móng xây nhà.
Đá sỏi hái từ núi cũng lượt chuyển xuống, nhà họ Chu bắt đầu khởi công.
Mãn Bảo vui mừng khôn xiết, mỗi ngày tan học về đều một vòng quanh ngôi nhà mới mới sang nhà họ Bạch bài tập.
Vật liệu đầy đủ, nhân công cũng đông, việc xây nhà tiến triển nhanh. Nhà họ Chu giống nhà họ Bạch, chỉ xây nhiều phòng mà còn đào ao trong sân, nên bảy gian nhà gạch đá đến mười tám ngày xây xong.
Lão Chu thanh toán tiền công xong, tiền còn trong hộp tiền, chút đau lòng: “Còn chuẩn chăn nệm nữa.”
“Còn giường nữa!” Mãn Bảo tham quan phòng mới của xong, lon ton chạy , yêu cầu lão Chu: “Cha, con một chiếc giường mới.”
“Chiếc giường nhỏ của con vẫn ngủ ?”
“Con cần nữa, cho Tam Đầu ,” Mãn Bảo , “Con mới hứa với Tam Đầu, khi con chuyển sang phòng mới sẽ cho nó chiếc giường nhỏ của con. Cha, cha đóng cho con một chiếc giường mới .”
Lão Chu vẻ mặt đau khổ : “Không tiền .”
“Con mà.” Mãn Bảo tung tăng chạy về phòng, lát cầm hai xâu tiền, đưa cho ông : “Cha, cha nhất định giúp con đóng chiếc giường lớn một chút nhé, như con còn thể mời bạn bè về thắp nến tâm sự qua đêm nữa.”
Lão Chu suýt nữa thì sặc, ông trừng lớn mắt hỏi: “Bạn của con là ai? Con gái , con là con gái, thể ngủ chung giường với con trai đấy.”
“Con mà,” Mãn Bảo qua loa đáp, “Bạn con là Bạch Thiện Bảo bọn họ, là Phó nhị tiểu thư. Chị đến nhà chúng chơi, đến lúc đó con thể ngủ cùng chị .”
Lão Chu thở phào nhẹ nhõm, nhưng thở còn kịp xuống hết, ông đột nhiên nhớ phận của Phó nhị tiểu thư, tim thót lên: “Cái gì, con Phó nhị tiểu thư là nhị tiểu thư của Huyện thái gia?”
“Vâng ạ.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lão Chu nuốt nước bọt, sang vợ.
Tiền thị cũng thẳng lưng, hỏi: “Phó nhị tiểu thư thật sự đến nhà chúng ở ?”
Mãn Bảo gật đầu: “Trong thư thế mà.”
Mãn Bảo lấy thư cho họ xem, nhưng khổ nỗi hai vợ chồng đều chữ, thế nên Mãn Bảo liền cho họ : “Chị , bây giờ chị giữ ở nhà học quy củ, ngoài cũng dễ dàng, ghen tị với con vì thể tự do ngoài. Chị nghĩ nếu thể đến nhà chúng ở thì quá. Thế nên con thư mời chị đến nhà chúng khách, một thời gian nữa lẽ chị sẽ đến đấy ạ.”
Lão Chu và Tiền thị cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, lưng cũng thả lỏng. Họ mà, con gái của Huyện thái gia thể đến cái nơi khỉ ho cò gáy của họ chứ.
Nhìn cô con gái dễ lừa, lão Chu hì hì, nhận lời: “Được, đóng cho con một chiếc giường mới.”
Giường lớn thì đừng hòng nghĩ tới, chỉ đóng một chiếc tương tự là .
Tiền của Mãn Bảo dĩ nhiên là đủ, nên họ còn bù thêm , lão Chu nghĩ đến là thấy đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-206.html.]
Một chiếc giường, tính tiền gỗ, chỉ riêng tiền công cho thợ mộc hơn hai trăm văn, thế nên hai trăm văn Mãn Bảo đưa còn thiếu xa.
lão Chu gì, ngày hôm liền mang tiền đến thôn Đại Lê tìm thợ mộc, đặt thêm một chiếc giường.
Nhà mới xây xong, họ cũng dọn ở ngay. Một là giường nệm các thứ vẫn đóng xong, hai là nhà mới luôn chút ẩm ướt, nên dùng lửa hong khô.
Mãn Bảo thích thú với việc hong khô phòng mới của , ngày nào cũng xung phong cầm đuốc khắp nơi trong phòng, chỗ soi soi, chỗ hơ hơ.
Bạch Thiện Bảo cũng thích, thế là tranh giành với cô bé. Sợ hãi, Đại Đầu giật lấy đuốc của cả hai đuổi cả hai ngoài: “Nghịch lửa tối tè dầm đấy!”
Mãn Bảo phản bác: “Nói bậy, nghịch lửa thì liên quan gì đến tè dầm chứ?”
“ đấy, đúng đấy, từng nghịch lửa mà tè dầm bao giờ.”
“Người lớn đều ,” Đại Đầu dập tắt đuốc, : “Dù cũng cho hai đứa nghịch nữa. Ông nội bảo, hong nhà là việc của lớn. Tiểu cô, cô lời, cháu sẽ mách bà nội và cháu.”
Mãn Bảo tức mà dám gì, cô bé sợ nhất là và đại tẩu.
Trừ việc sách, Mãn Bảo việc gì cũng chỉ dăm bữa nửa tháng là chán, quên bẵng . Dĩ nhiên, cũng vì cô bé còn nhỏ, dung lượng não hạn, chứa nhiều thứ.
Ví như, hôm một trong thôn chào hỏi, đổi với cô bé một ít giống gừng. Cô bé đồng ý, nhưng đó quên mất chuyện , cứ mải mê học, tan học, sách, vui chơi, nhớ gì cả.
Ngược , tiểu Tiền thị vẫn còn nhớ. Sau khi hỏi ý Tiền thị và Chu Tứ Lang, cô liền đào hết gừng còn trong đất lên, giữ đủ giống cho nhà sang năm, còn thì đổi cho trong thôn.
đưa tiền thì ít, phần lớn là đổi lấy trứng gà, hoặc một ống gạo.
Tiểu Tiền thị cũng so đo, tùy thứ mang đến là gì, nhiều ít, mà cân nhắc đổi cho họ một ít.
Đến khi Mãn Bảo cuối cùng cũng nhớ chuyện thì tiểu Tiền thị đổi hết gừng . Cô bé tung tăng chạy về phòng giỏ trứng gà đầy ắp, reo lên hai tiếng : “Đại tẩu, tối nay chúng luộc trứng gà ăn .”
Tiểu Tiền thị sang chồng.
Tiền thị bèn : “Được, luộc trứng gà , luộc nhiều một chút, mỗi ăn hai quả.”
“Phải luộc trứng lòng đào ạ.” Mãn Bảo yêu cầu, “Chỉ cho một chút gừng, còn cho gì cả là ngon lắm .”
Tiền thị bèn gõ nhẹ cái miệng nhỏ của cô bé, : “Chỉ con là kén chọn nhất thôi.”
Mãn Bảo ha ha, xong liền kéo tay tiểu Tiền thị hỏi: “Đại tẩu, những nhà nào đổi gừng ạ? Tẩu dặn họ chôn gừng đất cát ? Như mới bảo quản lâu thật lâu. Còn nữa, đầu xuân trồng gừng nhớ tưới quá nhiều nước, bón nhiều phân…”
Tiểu Tiền thị mà đau cả đầu, : “Họ cũng lấy gừng về ăn trồng, tự dưng dặn dò gì?”
“Vậy tẩu cho những nhà nào đổi, dặn họ.”