Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-10-23 07:08:56
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiểu Tiền thị thấy bộ dạng háo hức của cô bé, liền cô bé ở nhà buồn chán ngoài chơi nên mới thế.

 

Bèn : “Hàng xóm láng giềng , trừ nhà Chu Đại Viên , các nhà còn gần như đều đổi. Nếu dặn dò, thì cứ dọc theo con đường , từng nhà một mà .”

 

Mãn Bảo phấn khởi hẳn lên, liền gọi Đại Đầu và các chị em cùng .

 

Đại Đầu chơi với đám bạn, rảnh nên từ chối.

 

Đại Nha dạo hứng thú với việc may vá, đang xổm bên cạnh tam thẩm học hỏi, cũng . Cuối cùng là Nhị Đầu và Nhị Nha dẫn theo Tam Đầu và Tam Nha đuổi kịp, ngay cả Tứ Đầu nhỏ nhất cũng lạch bạch chạy theo, đòi chơi.

 

Thế là Mãn Bảo liền dọc theo con đường cửa nhà , hết nhà đến nhà khác.

 

Ban ngày ban mặt, nhà nông thường đóng cổng. Mãn Bảo cứ thế ở cổng lớn hỏi bên trong: “Thím ơi, nhà thím đổi gừng với nhà cháu ạ? Có để trồng ạ? Thím trồng thế nào ? Cháu dạy cho ạ…”

 

Hoặc là: “Tẩu tử, tẩu đổi gừng với đại tẩu của cháu, định trồng trong vườn rau ạ? Tẩu trồng thế nào ? Cháu dạy cho ạ…”

 

Lấy cớ truyền thụ cách trồng gừng, Mãn Bảo dạo hết một vòng cả thôn, còn thu hoạch ít đồ vật kỳ lạ.

 

Ví như một chiếc lông gà vô cùng xinh , một hòn đá . Mãn Bảo dù nhận đồ vật , nhận thứ gì, cũng đều vui vẻ hớn hở.

 

Nhận đồ thì cất túi xách của , trong túi đựng nữa thì ôm lòng. Đến khi cô bé dạo một vòng trở về, trong lòng đầy ắp những thứ linh tinh lộn xộn.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Nhị Đầu, Nhị Nha và các em theo chơi cũng thỏa thích, còn với Mãn Bảo: “Tiểu cô, chúng chơi như nhé.”

 

“Phải tìm cớ mới ,” Mãn Bảo chút tiếc nuối, “Nếu họ hỏi nhà chúng xin giống củ mài thì , như chúng thể một vòng nữa.”

 

Tiểu Tiền thị: … Cô thật sự thể hiểu nổi, hết nhà đến nhà khác rốt cuộc gì thú vị.

 

Người lớn thể hiểu, nhưng đám trẻ con ghen tị với Mãn Bảo, đặc biệt là Bạch Thiện Bảo. Cậu hôm qua Mãn Bảo hết gần như tất cả các nhà trong thôn, liền tỏ ghen tị thôi, còn : “Lần hết nhà đến nhà khác thì nhớ gọi tớ với nhé.”

 

Mãn Bảo vỗ n.g.ự.c tỏ vẻ thành vấn đề.

 

Người trong thôn theo lời Mãn Bảo, đem những củ gừng đổi về chôn trong đất cát. Quả nhiên, vài ngày , đào lên nó vẫn còn căng mọng, hề khô héo.

 

Thế là yên tâm chôn nó đất, động đến nữa.

 

Họ đổi gừng với nhà họ Chu, một phần là để ăn. Dù cũng sắp Tết, trong nhà thỉnh thoảng cũng món mặn, thể thiếu một ít gừng để khử mùi tanh.

 

Hoặc là trời lạnh, cần gừng để giữ ấm.

 

Số còn mới là để trồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-207.html.]

 

Gừng nhà họ Chu trồng ngoài ruộng thì , chỉ đám gừng họ trồng trong vườn rau thôi, bây giờ vẫn đang mọc .

 

Nhà trồng một ít, ăn gừng cần mua, cứ vườn rau đào là , tiện lợi tiết kiệm tiền.

 

Lúc dân làng cũng nhà họ Chu kiếm bao nhiêu tiền từ việc bán gừng. Dù mỗi Chu Ngũ Lang và các em lên huyện bán hàng đều tự khắp hang cùng ngõ hẻm để bán, cố định ở một khu chợ nào.

 

Thế nên cụ thể kiếm bao nhiêu tiền, cũng chỉ nhà họ Chu .

 

Và chính vì , thái độ của dân làng đối với gừng cũng chỉ là thêm một loại gia vị trong vườn rau, đỡ ngoài mua gừng, phiền phức tốn tiền.

 

Mãn Bảo cứ thế hết nhà đến nhà khác dạy trồng gừng, cũng thấy kỳ lạ, vì trong thôn thường xuyên trao đổi kinh nghiệm trồng trọt như .

 

trồng dưa ngon hơn , hỏi cách trồng, liền cho . Thế nên đây là một chuyện hết sức bình thường.

 

Khoa Khoa, phát minh bởi con tương lai, coi trọng quyền riêng tư về kỹ thuật, nhưng nó thấy tất cả những điều gì. Nó mặc kệ ký chủ giống như một chú ong nhỏ bận rộn, bay lượn hết chỗ đến chỗ khác, đến khi chơi mệt thì ngoan ngoãn bò về phòng sách, trông ngoan ngoãn vô cùng.

 

Lúc Khoa Khoa mới : “Ký chủ, sắp Tết , chúng hãy tổng kết thành quả của chúng trong năm nay .”

 

Mãn Bảo việc mới để , lập tức vứt sách xuống, ngay ngắn, mắt sáng lấp lánh: “Được ạ, ạ!”

 

Khoa Khoa liền ném bảng thống kê cho cô bé xem, : “Ký chủ xem, trong một năm qua, cô ghi cho hệ thống tổng cộng mười tám loại thực vật, bốn loại động vật. Trong đó trừ ba loại tuyệt chủng và bảy loại sắp tuyệt chủng, còn đều là những loài phổ biến…”

 

Mãn Bảo “oa” một tiếng, : “Hóa lợi hại như , tìm nhiều loài sắp tuyệt chủng đến thế.”

 

Khoa Khoa: “… mà, hành vi ghi chủ yếu tập trung nửa đầu năm. Nửa cuối năm, cô chỉ ghi ba loại thực vật, mà còn đều là những loài phổ biến.”

 

Thực thừa nhận, nhưng lúc đó Mãn Bảo cứ khăng khăng rằng những bông hoa, ngọn cỏ mọc , hơn nữa cô bé từng thu thập qua, nên nhất quyết bắt nó ghi .

 

Khoa Khoa thể chứ?

 

Chỉ thể trừ cho cô bé một chút điểm thưởng mà thôi.

 

Khoa Khoa đưa bảng thống kê chủ yếu là để thúc giục đối phương: “Ký chủ, gần đây cô quá lười biếng . Cứ thế thì đến bao giờ mới tích đủ điểm mua d.ư.ợ.c tề?”

 

hoa cỏ quanh thôn đều nhổ cho ngươi ghi hết mà.” Mãn Bảo cũng ấm ức. Hễ gặp loại thực vật nào, thể nhổ thì cô bé đều nhổ, thể nhổ thì cũng bứt cành, ngắt lá cho nó.

 

Cô bé cũng chăm chỉ lắm chứ, nhưng chẳng chỗ nào để chăm chỉ cả.

 

Mãn Bảo giường, đan hai ngón trỏ , nghĩ ngợi một lúc mắt sáng lên : “Khoa Khoa, ngươi năng lực nào mà ‘vèo’ một cái là đến nơi khác ? Như thể thu thập nhiều thực vật đó.”

 

Khoa Khoa mặt biểu cảm : “Không .”

Loading...