Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:42:07
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không ít trẻ con trong thôn thích cầm gậy chọc chọc bùn sông, rõ ràng là đang đào cá chạch.

 

Chu Tứ Lang cũng dẫn theo hai em và các cháu trai cháu gái xen lẫn trong đó.

 

Trong đám trẻ, nổi bật nhất, vì tuổi tác của thực sự quá lớn.

 

còn cách nào khác. Gừng trong nhà bán hết, còn chỉ là giống. Củ mài khi giữ giống và một ít để nhà ăn cũng bán hết. Lúc họ đều việc gì .

 

Là một đứa trẻ cầm đầu tiếng trong thôn, hoạt động như đào cá chạch Chu Tứ Lang thể tham gia chứ?

 

Hắn chỉ tham gia, mà còn bá đạo. Với kinh nghiệm mười năm tung hoành ở các vũng bùn, nhanh chóng khoanh một vùng đất lớn, bảo em trai và các cháu trai cháu gái vây quanh khu đất , đó xắn tay áo lên bắt đầu đào.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Ai đến gần cũng .

 

Đến khi Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo tay trong tay reo hò chạy đến, đào hơn mười con.

 

Lúc , đang cúi mò mẫm trong bùn.

 

Mãn Bảo chạy đến, một cái đầu, tay trực tiếp trượt về phía một đoạn, tóm lên ném sang bên cạnh, ném ngay chân hai đứa trẻ.

 

Bạch Thiện Bảo phản ứng nhanh nhất, “oa” một tiếng, duỗi tay bắt. Kết quả dùng sức quá mạnh, con cá chạch trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất. Mãn Bảo cũng phản ứng , nhào tới bắt, hai liền đ.â.m đầu .

 

Mãn Bảo ngã phịch m.ô.n.g xuống đất, nhưng cô bé hề dừng , lập tức nhào tới bắt tiếp. Con cá chạch “vèo” một cái trượt khỏi lòng bàn tay cô bé, Bạch Thiện Bảo chộp tay một cái liền bắt .

 

Cậu nhặt lên, cứ thế đè nó xuống đất ha hả.

 

Mãn Bảo dùng bàn tay nhỏ bẩn thỉu xoa trán, nhanh chóng bò qua kéo cái thùng gỗ , bảo Bạch Thiện Bảo bỏ con cá chạch .

 

Hai đứa trẻ nhỏ tốn hết sức chín trâu hai hổ mới bỏ con cá chạch thùng. Chỉ là chúng cũng bẩn chịu nổi, còn bẩn hơn cả mấy đang sông mò cá chạch.

 

chúng chẳng hề , cứ ghé thành thùng con cá chạch bên trong ngây ngô.

 

Mãn Bảo chảy nước miếng : “Muốn ăn.”

 

Bạch Thiện Bảo từng ăn, chỉ bắt chứ ăn. Thấy bộ dạng thèm thuồng của cô bé, khỏi hỏi: “Ngon lắm ?”

 

Mãn Bảo gật đầu lia lịa: “Ngon lắm, ngon lắm.”

 

Bạch Thiện Bảo bèn cũng chúng nó mà chảy nước miếng.

 

Đại Đầu nhanh cũng mò một con. Cậu cũng kinh nghiệm, bắt liền ném về phía chú gần nhất.

 

Chu Ngũ Lang tay mắt lanh lẹ dùng tay hứng lấy, nhắm thùng gỗ mặt Mãn Bảo và các em ném một cái. Có con ném trong, cũng con ném ngoài, đó Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo liền reo hò ầm ĩ bắt bỏ .

 

Đến khi trong thôn vọng tiếng lớn gọi về ăn cơm, mới phát hiện muộn, bèn lượt từ sông trèo lên bờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-210.html.]

 

Chu Tứ Lang bùn tay và chân, gọi cùng bờ sông rửa ráy.

 

Mãn Bảo bùn tay , cũng định . Chu Tứ Lang nào dám để cô bé chạm nước sông, trực tiếp túm lấy cổ áo kéo , : “Đi , Đại Đầu, dẫn các em về nhà dùng nước ấm, lớn mới dùng nước lạnh.”

 

Đại Đầu bèn chạy lên xách thùng gỗ, với Mãn Bảo: “Tiểu cô, chúng về nhà , cùng Bạch Thiện Bảo về.”

 

Mãn Bảo dòng nước sông, con cá chạch trong thùng gỗ, quyết định theo con cá chạch.

 

Một đám trẻ như khỉ về đến nhà, tiểu Tiền thị suýt nữa thì tức đến ngất . Cô cầm chổi tiến lên hai bước, kết quả thấy Bạch tiểu công tử đang bên cạnh Mãn Bảo ha hả, tay cô liền khựng , cây chổi trong tay cứng ngắc đổi phương hướng, rơi xuống đất.

 

Đại Đầu, Đại Nha và đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lúc mới hoạt bát trở , xách thùng gỗ lên khoe thành tích: “Mẹ, chúng con đào nhiều cá chạch lắm.”

 

Tiền thị ghét bỏ liếc những thứ trong thùng gỗ, bực bội phất tay : “Đi , đưa cho cha các con xử lý . Đại Nha, mau bếp múc nước ấm rửa mặt rửa tay. Trời lạnh thế xuống sông, ai dẫn các con thế?”

 

Phùng thị và Hà thị thấy tiếng cũng . Thấy con cũng một bùn đất, tức khắc cũng nổi giận, khỏi lẩm bẩm: “Mùa đông tốn bao nhiêu củi gỗ, ngày mai các con lên núi nhặt củi .”

 

Lại : “Các con chỉ hai bộ quần áo, bộ còn khô hẳn…”

 

Tóm là rầu c.h.ế.t .

 

Đại Đầu và Đại Nha hiểu chuyện hơn một chút, cúi đầu im lặng việc.

 

Nhị Đầu, Nhị Nha và Mãn Bảo, mấy đứa nhỏ hơn, thể hiểu nỗi lo của lớn. Lúc chúng đang xúm xem cá chạch, hi hi ha ha.

 

Đến khi nước ấm múc , hi hi ha ha vây quanh rửa tay rửa chân. Vì quần áo , Mãn Bảo còn nghịch ngợm vẩy một chút nước, nước ấm b.ắ.n tung tóe lên mặt, vô cùng thú vị.

 

Bạch Thiện Bảo ở nhà họ Chu chơi hồi lâu, cho đến khi Đại Cát, vẫn luôn im lặng một bên, nhắc nhở đến giờ về ăn cơm tối, mới dậy.

 

Mãn Bảo bèn cầm một cái chậu gỗ , múc cho nhiều cá chạch, dặn dò: “Trước hết để nó nhả hết bùn một đêm, ngày mai hãy ăn.”

 

Bạch Thiện Bảo tỏ vẻ hiểu.

 

Mãn Bảo liền chảy nước miếng : “Dung dì nấu ăn ngon lắm, ngày mai ăn thử xem ngon . Nếu ngon, nhớ kỹ cách , tớ bảo đại tẩu cũng cho tớ ăn.”

 

Bạch Thiện Bảo bèn mời cô bé: “Ngày mai đến nhà tớ ăn . Đợi ăn xong ở nhà tớ, tớ sẽ đến nhà ăn.”

 

Mãn Bảo suy nghĩ một chút liền đồng ý, đó đưa chậu gỗ cho .

 

Dĩ nhiên, chậu gỗ là do Đại Cát bưng.

 

Trịnh thị thấy con trai một bùn đất trở về, khỏi há to miệng. Lại thấy con cá chạch trong chậu gỗ, sợ đến nỗi lùi hai bước, mặt chỗ khác: “Thiện Bảo, con, con mang rắn về nhà?”

 

“Đây rắn, đây là cá chạch.” Bạch Thiện Bảo hiến vật quý như dâng báu vật, với bà nội và : “Đây là chúng con cùng bắt . Mãn Bảo ăn ngon lắm, ngon lắm.”

 

 

Loading...