Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-10-23 16:07:45
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Ngũ Lang kịp hỏi tường tận, trực tiếp xổm xuống cõng Mãn Bảo lên, xách theo con chuột tre chạy xuống chân núi, một bên chạy một bên gọi Tứ ca.

 

Đáng tiếc đợi chạy về đến gốc cây đại thụ họ cũng thấy tiếng Chu Tứ Lang đáp .

 

Chu Ngũ Lang cảm thấy thể chờ c.h.ế.t, thế là lo lắng tại chỗ, một lúc lâu : “Chúng để tin nhắn cho Tứ ca, về nhà .”

 

Hắn lục lọi trong bụi tre, tìm một khúc gỗ cháy dở, tìm một chiếc lá cây to rộng chữ lên .

 

Mãn Bảo mà há hốc miệng, đúng , ngốc thế nhỉ, lúc nãy thể để tin nhắn cho họ mà. Cô bé chữ, mà mấy em nhà họ Chu cũng chữ.

 

Mãn Bảo lau nước mắt, tự trách thôi: “Khoa Khoa, thật quá ngốc.”

 

Khoa Khoa im lặng .

 

Chu Ngũ Lang lo lắng, mồ hôi đầm đìa xong tin nhắn, đặt chiếc lá lớn gốc cây. Sợ Tứ ca thấy, còn chất mấy hòn đá bên cạnh.

 

Làm xong tất cả những việc , cõng Mãn Bảo lên chạy về nhà.

 

Nhất định đuổi kịp lão Lục khi nó về đến nhà, nếu

 

Nghĩ , Chu Ngũ Lang co cẳng chạy như bay.

 

Cùng lúc đó, cũng đang chạy như bay về nhà là Chu Lục Lang, nhưng vẫn còn nhớ lời Tứ ca dặn, để ý hai bên đường xem Mãn Bảo .

 

Thế nên chạy gọi tên Mãn Bảo, thỉnh thoảng thấy chỗ nào hoa cỏ rậm rạp còn dừng tìm một chút, sợ bỏ lỡ Mãn Bảo.

 

Cứ thế dừng một lúc lỡ ít thời gian, thế mà để Chu Ngũ Lang đuổi kịp.

 

Chu Ngũ Lang chạy thở hổn hển, cổ họng bốc khói, còn sức để chuyện. Từ xa, Mãn Bảo lưng thấy Chu Lục Lang đang chạy về phía , cô bé lập tức hét lớn: “Lục ca, Lục ca ——”

 

Chu Lục Lang đang cúi đầu chạy, thấy tiếng liền dừng bước, theo bản năng đầu , liền thấy Mãn Bảo đang ghé lưng Ngũ ca vẫy tay với .

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Mắt Chu Lục Lang sáng rực, chạy . Cuối cùng ba em hội ngộ, Chu Ngũ Lang ngã phịch xuống đất, chỉ còn thở dốc, nên lời.

 

Chu Lục Lang vội vàng đỡ lấy , một bên còn kiểm tra xem Mãn Bảo thương , lo lắng hỏi: “Muội chạy thế, chúng còn tưởng lạc , sợ c.h.ế.t .”

 

Mãn Bảo một bên vuốt lưng cho Chu Ngũ Lang, một bên tìm một viên kẹo bạc hà cho ăn.

 

Chu Ngũ Lang miệng khô lưỡi rát, ngậm kẹo xong nước bọt tiết nhanh hơn, lúc mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Hắn phất phất tay : “Tìm trong núi , tìm chúng .”

 

Hai em đều cảm giác như sống sót tai nạn, phịch xuống đất thở dốc.

 

Chu Lục Lang cũng chạy gấp, sắc mặt chút trắng bệch, chìa tay về phía Mãn Bảo: “Ta cũng ăn kẹo.”

 

Mãn Bảo chút chột , cảm thấy là do đủ thông minh, nghĩ cách để tin nhắn mới khiến lo lắng như .

 

Thế là các trai lúc gì cũng là đúng, cô bé vội vàng từ trong túi móc một viên kẹo cho ăn.

 

Ngậm kẹo, sắc mặt hai em dần dần hơn. Chu Ngũ Lang thở xong, lúc mới thời gian oán trách Chu Lục Lang: “Huynh chạy nhanh quá, bảo hai bên đường , lỡ Mãn Bảo ở bên đường thì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-224.html.]

 

“Ta đều xem , trong núi nguy hiểm như , chạy nhanh lên báo cho nhà, lỡ Mãn Bảo thật sự sói tha thì ?”

 

Hai em liền thở dài, Chu Ngũ Lang hỏi: “Tứ ca ?”

 

Chu Lục Lang để ý phất tay : “Còn đang tìm trong núi đấy, tìm , nhưng để tin nhắn cho .”

 

Hắn : “Ta sợ về mách cha , đến lúc đó chúng chắc chắn sẽ đánh.”

 

Chu Lục Lang cũng may mắn, họ bây giờ đang ở ngay cổng thôn, chẳng là suýt soát ?

 

Chu Lục Lang lúc mới phát hiện trong tay Ngũ ca còn kéo một sợi dây, mà sợi dây còn buộc một con chuột tre béo mập, tức khắc mở to mắt, hỏi: “Con chuột tre ?”

 

Chu Ngũ Lang về phía Mãn Bảo, đúng , con chuột tre ?

 

Mãn Bảo kiêu ngạo ưỡn n.g.ự.c : “Ta bắt !”

 

Mãn Bảo liền kể chi tiết chuyện cô bé thế nào phát hiện con chuột tre, dùng đuốc hun nó khỏi hang.

 

Chu Ngũ Lang lúc mới đống lửa cháy dở ở bụi tre là do cô bé đốt. Hắn sợ nhẹ, vội vàng lục soát cô bé: “Sao mang theo đá lửa? Đá lửa ?”

 

Mãn Bảo ngẩn , gì.

 

Chu Ngũ Lang lục soát một hồi, thấy gì, liền thở phào nhẹ nhõm: “Làm mất ?”

 

Mãn Bảo chỉ thể gật đầu.

 

Chu Ngũ Lang liền nghiêm túc : “Sau nghịch lửa nữa, ở trong núi nhóm lửa cẩn thận gây cháy thì ?”

 

Mãn Bảo phục : “Các cũng nhóm lửa ?”

 

“Muội thể giống chúng ? Chúng đều lớn , mới mấy tuổi chứ.” Chu Ngũ Lang nghiêm túc : “Tóm , nghịch lửa, đặc biệt là ở trong núi.”

 

Chu Ngũ Lang nghiêm khắc, Mãn Bảo chỉ thể miễn cưỡng đồng ý, bọn họ dò hỏi: “Sao Tứ ca còn đến ?”

 

Chu Ngũ Lang cũng đường lớn, liệt nhúc nhích: “Chờ một chút , bây giờ chắc thấy tin nhắn chúng để .”

 

Ba chuyện đợi . Chu Lục Lang duỗi tay đặt hai con chuột tre cạnh , con mà họ bắt cũng lớn, nhưng so với của Mãn Bảo vẫn còn kém một chút.

 

Hai con chuột tre đều mập mạp, Chu Lục Lang nhấc cổ chúng lên cân thử, ước lượng : “Con ít nhất cũng năm cân, con ít nhất sáu cân, còn nhiều thịt hơn cả gà.”

 

Mãn Bảo kéo con chuột tre một đoạn đường, lúc còn sợ nó nữa, hỏi: “Chuột tre ăn ngon ?”

 

“Ngon lắm, ngon hơn cả thịt gà và thịt dê.”

 

Mãn Bảo nuốt nước bọt, chút hoài nghi: “Thật ?”

 

“Đương nhiên là thật, cũng ăn qua , nhưng chắc là quên .”

 

Trên mảnh ruộng khẩu phần của Chu Nhị Lang phần lớn là tre, tre nhiều thì chuột tre cũng nhiều. Mỗi năm mùa thu đông, Chu Tam Lang đều sẽ dẫn họ bắt chuột tre.

Loading...