Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-10-24 04:17:37
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bạch Thiện Bảo càng thêm đắc ý: “Ta còn nhiều đồ chơi nữa.”

 

Cậu chạy phòng , nhanh liền kéo một cái rương lớn, mở cho họ xem.

 

Mãn Bảo và Bạch Nhị Lang ghé , kinh ngạc thôi, ở đây nhiều đồ chơi mà cả hai từng thấy qua.

 

Bạch Thiện Bảo đắc ý lên: “Những thứ đều là các của gửi cho , các ngươi ?”

 

Mãn Bảo lắc đầu: “Ta kẹo.”

 

Bạch Nhị Lang ngưỡng mộ vô cùng, duỗi tay định lấy, Bạch Thiện Bảo một phen đ.á.n.h rớt: “Ta còn chơi qua , cho ngươi chơi.”

 

Bạch Nhị Lang duỗi tay định giật: “Ta cứ chơi.”

 

Mãn Bảo cảm thấy vô lý, hơn nữa giữa Bạch Thiện Bảo và Bạch Nhị Lang, cô bé dĩ nhiên là với Bạch Thiện Bảo hơn, thế là liền giúp bảo vệ đồ chơi, một bên còn lớn tiếng : “Ngươi là đứa trẻ ngoan, giật đồ.”

 

Bạch Nhị Lang tức ấm ức, mắt liền đỏ hoe, tay càng dùng sức hơn, tóm lấy một món đồ chơi dùng sức kéo về phía .

 

Đối phương dù cũng lớn tuổi hơn Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo, sức cũng lớn hơn, nhanh liền đẩy ngã Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo xuống đất, giật món đồ chơi tay.

 

Nếu bây giờ chạy , Bạch Thiện Bảo chắc chắn đuổi kịp. Nào ngờ giật đồ chơi , thế mà tham lam lên, liếc những món đồ chơi trong rương lớn, dứt khoát giơ tay lục lọi những món đồ chơi khác mà cảm thấy vui.

 

Bạch Thiện Bảo tức điên lên, từ đất bò dậy liền đẩy .

 

Mãn Bảo cũng tức điên, theo cùng tiến lên, hai đẩy Bạch Nhị Lang một cái. Bạch Nhị Lang ngã ngửa đất, nhưng trong lòng ôm chặt một đống đồ chơi, c.h.ế.t cũng chịu buông tay.

 

Bạch Thiện Bảo mắt nhanh tay lẹ thấy hộp tiền của vứt một bên, liền bò qua lấy hộp tiền , kêu lên: “Ngươi giật đồ chơi của , sẽ trả hộp tiền cho ngươi.”

 

Mãn Bảo cũng dừng tay, nhanh chóng kéo hộp tiền của Bạch Thiện Bảo và của lưng, ôm chặt lấy, đó trừng mắt về phía Bạch Nhị Lang.

 

Bạch Nhị Lang ôm đồ chơi, chỉ miễn cưỡng lộ một đôi mắt.

 

Cậu do dự một chút : “Vậy cần tiền, đồ chơi của ngươi.”

 

Bạch Thiện Bảo dĩ nhiên đồng ý. Cậu tuy thích tiền nhưng thích đồ chơi hơn, thấy Bạch Nhị Lang sống c.h.ế.t trả đồ chơi cho , Bạch Thiện Bảo há miệng định lớn.

 

Mãn Bảo cảm thấy ý tồi, vội vàng kéo : “Chúng đem bảo bối của mỗi trao đổi , cứ dùng tiền để mua.”

 

Bạch Thiện Bảo lóc : “Ta bán đồ chơi của .”

 

Mãn Bảo coi như mặt Bạch Nhị Lang ghé tai qua nhỏ giọng : “Đừng sợ, mua bán tự nguyện, thích, cứ bán, hết lừa buông đồ chơi xuống .”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Bạch Thiện Bảo cảm thấy cô bé đúng, thế là đầu với Bạch Nhị Lang: “Chúng chơi trò mua bán, đem đồ chơi và bảo bối của bày, ngươi cũng về lấy bảo bối của ngươi, Mãn Bảo cũng bày bảo bối của , ngươi thì cứ tiền mua.”

 

Mắt Bạch Nhị Lang sáng lên, cảm thấy trò chơi vui.

 

Cậu thử buông hai món đồ chơi , hỏi: “Ngươi thật?”

 

“Ta thật.”

 

Bạch Nhị Lang: “Nói dối là ch.ó con.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-237.html.]

Bạch Thiện Bảo do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, ai dối đó là ch.ó con.”

 

Bạch Nhị Lang liền buông hết đồ chơi trong lòng , thấy Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đều đất ngẩng đầu ý định giật đồ chơi, liền vui mừng lên: “Vậy các ngươi chờ, bây giờ về lấy đồ chơi ngay.”

 

Mãn Bảo thấy chạy , lập tức cùng Bạch Thiện Bảo thu dọn đồ chơi .

 

Bạch Thiện Bảo đóng rương do dự một chút: “Ta biến thành ch.ó con.”

 

Mãn Bảo gãi đầu: “Vậy bây giờ?”

 

Bạch Thiện Bảo liền rương đồ chơi của do dự một chút, cuối cùng đảo mắt một vòng : “Ta đem những món đồ chơi thích nhất cất , còn mang bán.”

 

Mãn Bảo cảm thấy hổ là đứa trẻ thông minh hơn một chút trong phạm vi trăm dặm, ý tồi.

 

Thế là hai bạn nhỏ hợp tác, đem những món đồ chơi mà Bạch Thiện Bảo thích nhất cất . Cất như , phát hiện đồ chơi còn trong rương còn bao nhiêu món.

 

, những món đồ chơi là mới gửi đến Tết, Bạch Thiện Bảo còn chơi bao lâu, về cơ bản món nào cũng thích.

 

Mãn Bảo liền trái , hỏi: “Ngươi đồ chơi cũ ?”

 

Mắt Bạch Thiện Bảo sáng lên, gật đầu lia lịa : “Có chứ, ngươi chờ.”

 

Mãn Bảo dĩ nhiên thể chờ, cô bé theo m.ô.n.g chạy khắp nơi, từ trong góc thư phòng, trong phòng , và trong sân tìm đủ loại đồ vật.

 

Tất cả những thứ đều bỏ rương đồ chơi.

 

Trong đó thậm chí còn những hòn đá xinh tìm ở bờ sông, trong mắt , những thứ đều là đồ chơi.

 

Mãn Bảo dĩ nhiên cũng cho là như .

 

Chạy chạy , hai đều hi hi ha ha, cảm thấy đây là một trò chơi vui.

 

Thế là Mãn Bảo : “Ta cũng về nhà lấy đồ chơi của .”

 

Bạch Thiện Bảo dĩ nhiên cảm thấy thành vấn đề, thế là khóa cửa thư phòng , hai đứa trẻ cùng chạy về nhà họ Chu thu thập đồ chơi của Mãn Bảo.

 

Đồ chơi của Mãn Bảo cũng ít, dĩ nhiên, tinh xảo bằng của Bạch Thiện Bảo, nhưng đủ loại đồ vật đều ít.

 

Bao gồm các loại đồ chơi tre nhỏ và hộp nhỏ do Chu Nhị Lang cho cô bé, còn chuồn chuồn cỏ do Chu Tứ Lang , và những thứ mà cô bé tự thu lượm từ bên ngoài về.

 

Mãn Bảo tìm một cái hộp tre lớn hơn một chút, bỏ tất cả những thứ mà cô bé cho là đồ chơi , đó cùng Bạch Thiện Bảo khiêng về phía nhà họ Bạch.

 

Mới đến cổng lớn nhà họ Bạch, liền đụng Bạch Nhị Lang đang dẫn theo hai hầu, ôm hai cái rương lớn.

 

Hai bên chạm mặt, mắt đều sáng rực.

 

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đặt chiếc rương khiêng đến mặt , lúc mới lấy hộp tiền của .

 

Bạch Nhị Lang cũng bảo hầu đặt chiếc rương của xuống, đó chạy đến ôm lấy hộp tiền của .

 

Ba mỗi chiếm một góc, xuống.

 

 

Loading...