Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-10-24 08:04:55
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thấy Chu Tứ Lang ôm ký chủ định ngoài, Khoa Khoa theo bản năng quét bên ngoài một lượt. Dữ liệu thu thập , phân tử nước tự do trong khí quá dày đặc, dường như một đám mây giông, mà còn nhỏ…

 

Nó lập tức ngăn cản ký chủ: “Ký chủ, cô nhất nên khỏi phòng, ít nhất thể khỏi mái hiên.”

 

Mãn Bảo Chu Tứ Lang ôm, còn sợ hãi như nữa: “Tại ?”

 

Khoa Khoa nghiêm túc : “Bởi vì sét xác suất lớn sẽ đ.á.n.h trúng .”

 

Nói chuyện, Chu Tứ Lang đóng cửa sổ phòng Mãn Bảo , đó ôm cô bé ngoài. Mãn Bảo lập tức : “Em tìm .”

 

Chu Tứ Lang phiền não: “Không tìm , tối nay ngủ với ai?”

 

Mãn Bảo .

 

Chu Tứ Lang ho khan một tiếng, : “Không , ở cùng Tứ tẩu của .”

 

Mãn Bảo liền “hừ” một tiếng, đầu thèm để ý .

 

Chu Tứ Lang còn cách nào khác, vẫn ôm Mãn Bảo ngoài. Những khác trong nhà cũng tỉnh, cách một bức tường, lão Chu lớn tiếng hỏi: “Ai đón Mãn Bảo?”

 

Chu Tứ Lang hô: “Con, con ôm phòng con.”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Mãn Bảo lập tức cũng kêu lên: “Cha, các đừng khỏi cửa, cẩn thận sét đánh!”

 

Chu Tứ Lang: …

 

Lão Chu: …

 

Những tỉnh: …

 

Lão Chu, vốn lo lắng khoác áo định đón cô bé, lập tức về phòng, đóng chặt cửa sổ. Nếu ông đón cô bé, ông sẽ cùng họ với cô bé!

 

Sau khi nhà mới xây xong, Đại Đầu, Nhị Đầu và Tam Đầu ở chung một phòng, Đại Nha và Nhị Nha cũng ở chung một phòng.

 

Còn Tam Nha và Tứ Đầu vì tuổi còn nhỏ nên vẫn ở cùng cha .

 

Lúc họ thấy tiếng liền ghé cửa sổ ngoài, qua những tia chớp chốc chốc hiện lên thấy tiểu cô đang Tứ thúc ôm.

 

Nhị Đầu liền ha hả, trêu chọc cô bé: “Tiểu cô là đồ nhát gan.”

 

Mãn Bảo tức điên lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y gào : “Ngươi mới là đồ nhát gan.”

 

Nhị Nha về phía Mãn Bảo, ở trong phòng hô một tiếng: “Tiểu cô, đợi giúp đ.á.n.h nó.”

 

Cứ thế ồn ào, sân bên cạnh, lớn thấy, Chu Đại Lang và Chu Nhị Lang, những vốn định chạy đến đón bọn trẻ, cũng về phòng.

 

Thôi, bọn trẻ trông vẻ sợ hãi, cần thiết đón chúng qua.

 

Chu Đại Lang ở bên gào lên một tiếng, bảo chúng ngủ yên.

 

tiếng sấm đ.á.n.h thức chắc chắn ngủ , huống chi, tia chớp và tiếng sấm, gần như là lúc Chu Tứ Lang ôm Mãn Bảo phòng , một trận cuồng phong thổi qua, mưa như trút nước kèm theo gió ào ào đổ xuống.

 

Cửa sổ của đóng, mưa trực tiếp tạt .

 

Hắn và Phương thị đều sợ nhẹ, vội vàng chạy đến đóng cửa sổ. Vừa đóng cửa sổ xong, cả hai ướt sũng. Không còn cách nào khác, mưa gió đều quá lớn.

 

Mãn Bảo vui. Gió thổi nước , một trận mát mẻ, sự oi bức mấy ngày qua tan biến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-248.html.]

 

Thế là cô bé trực tiếp vỗ tay nhỏ rộ lên.

 

Chu Tứ Lang đầu thấy cô bé vui vẻ như , khỏi nhe răng : “Thấy ướt mưa vui lắm ?”

 

Mãn Bảo ngưỡng mộ : “Em cũng tắm mưa.”

 

Chu Tứ Lang liếc cô bé một cái, cùng vợ quần áo, lúc mới lau khô nước mưa tạt .

 

Bên ngoài vẫn sấm chớp ầm ầm, mưa rơi ào ào mái nhà, mặt đất, đó mang nóng trong phòng.

 

Hắn ngáp một cái, về phía Mãn Bảo, phát hiện cô bé nhắm mắt định ngủ.

 

Bất đắc dĩ thở dài một , bế Mãn Bảo lên giường, trực tiếp đẩy cô bé sâu trong giường, lúc mới hiệu cho Phương thị lên giường ngủ.

 

Mặt Phương thị chút đỏ, liếc Mãn Bảo ngáy khe khẽ, thở phào nhẹ nhõm. Cô liếc cửa sổ, nhưng thấy gì, nhưng tiếng gió tiếng mưa bên ngoài như đang đập tai . Thỉnh thoảng, qua khe cửa sổ, tia chớp lóe lên bầu trời gần như thể soi sáng cả căn nhà.

 

Dù chỉ là một khoảnh khắc.

 

chút lo lắng: “Mưa lớn quá nhỉ?”

 

Chu Tứ Lang ngáp một cái, để ý : “Loại mưa giông đến nhanh, cũng nhanh, lát nữa chắc sẽ tạnh thôi.”

 

Mưa mùa hè đều như , bất luận lớn nhỏ đều là từng trận từng trận.

 

Chỉ là dường như ngoài dự đoán của Chu Tứ Lang, mưa từ nửa đêm bắt đầu rơi, mãi cho đến rạng sáng cũng dấu hiệu dừng .

 

Sấm sét biến mất, nhưng bầu trời phủ đầy mây dày đặc, thấy giới hạn. Dù là mưa nhỏ nhất cũng lất phất ngớt, huống chi cách một lát nổi gió lớn, lúc đó mưa rơi xuống cứ như cầm chậu nước đổ xuống, ào ào…

 

Mãn Bảo sớm tỉnh, đang ghé cửa sổ ngoài.

 

Mưa lớn như , học là thể.

 

Nói đến học…

 

Mãn Bảo liếc nước ngập quá mắt cá chân trong sân nhà , sững sờ nhảy dựng lên, kêu lên: “Thầy giáo, thầy giáo bây giờ?”

 

Phương thị hoảng sợ, hỏi: “Thầy giáo bây giờ?”

 

“Tiểu viện của thầy giáo gần bờ sông lắm, nhiều nước như , thầy ?”

 

Phương thị sững sờ một chút, lập tức đặt lược xuống, dậy : “Ta qua với Tứ ca con một tiếng.”

 

Vì trời mưa quá lớn, tuy mái hiên, nhưng Chu Tứ Lang vẫn cho họ ngoài, mà tự cầm ô lấy bữa sáng, định chia hai bàn ăn, sân bên một bàn, sân bên một bàn.

 

Phương thị ô che mưa, trực tiếp theo mái hiên qua. Mãn Bảo mắt đảo một vòng, lén lút bò xuống ghế, giày ghé cửa, đợi Tứ tẩu rẽ qua góc liền nhảy , cũng theo cô nhảy nhót về phía bên .

 

Quan trọng là cô bé cũng đàng hoàng. Vì nhỏ, độ cân bằng hạn, nên thỉnh thoảng cẩn thận dẫm một chân ngoài vũng nước mái hiên. Đợi Mãn Bảo chạy đến, chỉ giày ướt mà cả nửa bên quần áo cũng ướt.

 

Tiền thị một bên kéo cô bé quần áo, một bên : “Cha con bảo Tứ ca con đến học đường xem . Con yên tâm thế, ngoan ngoãn ở bên chờ tin ?”

 

Tiền thị nghĩ nghĩ : “Ta đoán mưa còn kéo dài, là mấy ngày nay con dọn về đây…”

 

“Không cần ,” Mãn Bảo phòng riêng, dĩ nhiên vui khi ngủ cùng cha nữa, lập tức , “Con sợ, sấm chớp con đều sợ.”

 

“Tứ ca con hôm qua con nhè.”

 

 

Loading...