Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 249
Cập nhật lúc: 2025-10-24 08:04:56
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đó là Tứ ca chọc tức con, mắng con!” Mãn Bảo mách lẻo, còn , “Tối qua Tứ ca suýt nữa đá con xuống giường đấy. Con ngủ cùng nữa, con ngủ một !”
Tiền thị: “… Tứ ca con hôm nay tỉnh dậy, chính ở gầm giường, Tứ tẩu con đều con đá đến mép giường.”
Mãn Bảo chột hô: “Huynh dối, con ngủ ngoan.”
Một đêm nước dĩ nhiên là ngập đến học đường, dù cách đến bờ sông vẫn còn khá xa.
Thế nên Chu Tứ Lang, chạy đến thăm, nhanh trở về. Chỉ là về về, dù che ô, cũng ướt sũng.
thời tiết lạnh, mấy để ý, lau qua loa : “Thầy giáo bảo con về . Nhà họ Bạch cũng cho qua, là đợi mưa tạnh sẽ tạm thời dọn đến nhà họ Bạch, nhưng Trang dường như lắm, khéo léo từ chối.”
khi về, nhà họ Bạch vẫn còn ở đó, nhà thôn trưởng và mấy nhà trong thôn con học ở đó đều cho qua xem.
Lão Chu gật gật đầu, : “Dù , đợi mưa tạnh con xem một chút. Nếu dọn , con phụ một tay, đồ đạc và sách trong sân của Trang chắc chắn cũng dọn.”
Chu Tứ Lang đồng ý.
mà họ đều quá lạc quan. Từ sáng, trận mưa thật sự tạnh. Dù lúc nhỏ nhất cũng là mưa phùn, lớn nhưng khó chịu.
Sau đó đến ba khắc bắt đầu lớn lên. Lúc lớn nhất, giống như đêm qua sấm chớp ầm ầm. Rõ ràng nên là buổi chiều nắng chang chang, mây đen kéo đến, như màn đêm buông xuống.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lão Chu ngưỡng cửa, ngẩng đầu mây đen dày đặc, biểu cảm càng thêm ngưng trọng.
Mãn Bảo liền bên cạnh ông, cũng ngẩng đầu mây đen, giống hệt như tư thế của hai cha con hôm qua ở gốc cây đa lớn ở cổng thôn ngẩng đầu trời.
Một đêm mưa lớn qua , mưa nhỏ dần. Cửa lớn nhà họ Chu đập vang, cần mở cửa, đến đến bên tường sân nhón chân trong, gọi: “Thúc công, mở cửa ạ, con là Đại Trụ.”
Chu Lục Lang giành nhảy xuống nước chạy đến mở cửa.
Chu Đại Trụ còn cửa, trực tiếp ngoài gọi: “Thúc công, cha con bảo mỗi nhà cử một dọn mương máng ở chỗ khúc cua nhỏ và khúc cua lớn.”
Chu Tứ Lang líu lưỡi: “Trời đang mưa mà.”
Chu Đại Trụ khổ: “Không . Sáng nay cha con nhân lúc mưa nhỏ xem qua, nước đường, nước tràn từ sông đều đổ đó. Có những ruộng thấp, mạ ngập một nửa. Mảnh ruộng phía đông nhà , một lớn như cuốn trôi.”
Lão Chu , yên. Ông nghĩ nghĩ : “Lão Đại, con , Lão Nhị, con dẫn theo Lão Tam và Lão Tứ mặc áo tơi xem, mỗi mảnh ruộng đều xem… Thôi, cùng các con.”
“Trong nhà đủ áo tơi …”
Lão Chu để ý đến họ, tự lấy một bộ, nghĩ nghĩ với họ: “Mưa cũng lớn lắm, các con còn trẻ, dầm mưa một chút .”
Chu Đại Lang và một đám em: …
Tiền thị từ trong phòng , trừng mắt ông một cái : “Trong ruộng bây giờ trơn lắm, ông một tuổi già theo xem náo nhiệt gì? Để Lão Nhị và Lão Tam . Lão Đại, con theo trong thôn dọn mương máng.”
Lời cha và , họ dĩ nhiên là lời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-249.html.]
Chu Nhị Lang im lặng kéo chiếc áo tơi từ tay lão cha . Mãn Bảo chậm rãi thử, còn kịp gì gõ đầu: “Con đừng nghĩ bậy bạ, để con ngoài dầm mưa, đ.á.n.h nát m.ô.n.g con.”
Mãn Bảo theo bản năng che mông, im lặng về phòng.
Cô bé cảm thấy tiếng chung với họ, thế là cùng Khoa Khoa trò chuyện: “Ngươi xem mưa sẽ kéo dài bao lâu?”
Khoa Khoa im lặng hồi lâu, cuối cùng : “Ta thể dự báo thời tiết , nhưng từ tình hình phân bố tầng mây và sự hoạt động của phân tử nước trong khí mà quét hiện tại, ước tính dè dặt nhất cũng mưa ba ngày nữa.”
Mắt Mãn Bảo sáng lên: “Vậy chẳng là thể nghỉ ba ngày ?”
Khoa Khoa: …
Mãn Bảo vui mừng một chút, đó xịu vai : “ mà trời mưa thể ngoài chơi cũng chán quá, còn bằng học.”
Khoa Khoa thở phào nhẹ nhõm, may mà ký chủ của nó là một con cá muối.
“ , hơn nữa mưa lớn như đối với sản xuất kinh doanh hiện tại tính phá hoại lớn. Ký chủ vẫn nên nghĩ cách cho mưa tạnh nhanh chóng.”
Mãn Bảo ngây : “Ta thể nó tạnh ?”
“… Không thể.”
Dù là trong tương lai, một tầng mây giông lớn như , xua tan nó cũng nguy hiểm. Nếu nhỏ hơn một chút… Không đúng, đúng, nó là hệ thống thu thập, dù nhỏ hơn một chút cũng thể.
“Vậy chỉ thể cầu Thiên Tôn lão gia thôi.” Mãn Bảo đến ngưỡng cửa xuống, hai tay chắp ngẩng đầu trời, ước nguyện: “Thiên Tôn lão gia, mau đừng mưa nữa, con sắp rầu c.h.ế.t .”
Có lẽ Thiên Tôn lão gia thấy lời của Mãn Bảo, mưa vẫn kéo dài đến chạng vạng, tạnh một chút, bắt đầu lất phất rơi.
Đợi đến khi họ ăn cơm tối xong, ai về phòng nấy, gần như sắp ngủ, bên ngoài liền ào ào mưa lớn.
Mãn Bảo mở đôi mắt mơ màng, một lúc lâu mới tỉnh táo . Nghe tiếng mưa lớn ào ào bên ngoài, cô bé lúc mới bắt đầu lo lắng từ tận đáy lòng, sẽ thật sự như lời Khoa Khoa là lụt lội chứ?
mà cô bé bơi, đến lúc đó nước cuốn thì ?
Có nên tìm cha , đến lúc đó thể trực tiếp ôm tay cha…
Mãn Bảo miên man suy nghĩ, dần dần ngủ , còn mơ thấy nước “rầm” một cái đập xuống đáy sông. Cô bé giật một cái, đạp chân một cái, đó liền tỉnh .
Mở mắt ngoài , bên ngoài ánh sáng, nhưng vẫn đang mưa.
Trận mưa ngoài dự đoán của , bao gồm cả Trang .
Ông tuy lòng đầy lo lắng, nhưng cũng rảnh nghĩ quá nhiều, vì nước sông dâng cao, đến cửa học đường. Lại dâng nữa là sẽ ngập trong học đường.
Ông thể theo lời khuyên của Bạch lão gia, mang theo đồ đạc và sách trong tiểu viện tạm thời dọn đến nhà họ Bạch.