Chu tứ lang cứng họng, cứ cảm thấy cách tính toán của lão cha đúng chỗ nào đó, nhưng .
Mãn Bảo cũng cảm thấy đúng, nàng nghĩ nghĩ : “Cha, cửa hàng cũng thể truyền đời mà, cũng giống như đất đai , cho dù cho thuê, bảy tám năm là thu vốn .”
“ tiền của mày bỏ đó, của cải nhà còn mỏng, vạn nhất xảy chuyện gì cần tiền gấp thì ?”
“Thì bán ,” Chu tứ lang : “Cửa hàng vị trí lo bán .”
Lão Chu : “Thế hiện tại vị trí cửa hàng nhà Thạch đại gia ?”
“Tốt!”
Lão Chu: “Tốt, lúc mày bảo cửa hàng trị giá bao nhiêu tiền?”
Chu tứ lang: “... Một trăm tám mươi lượng là thành vấn đề, gặp mua chừng thể bán hai trăm lượng cũng nên.”
“Cho nên mày xem, hiện tại liền bán một trăm hai mươi lượng, vì ?” Lão Chu vỗ đùi : “Bởi vì cần dùng tiền gấp chứ , cái điểm yếu c.h.ế.t ở chữ 'gấp' đấy.”
Lão Chu : “Của cải nhà mỏng, trong nhà nhiều như , câu khó , vạn nhất hôm nay dốc hết vốn liếng mua cửa hàng, ngày mai trong nhà xảy chuyện cần tiền gấp, mày bán , mày còn thể bán giá như lúc ?”
Chu tứ lang trầm mặc.
Lão Chu : “Các con mua cửa hàng cũng , hiện giờ ruộng đất trong nhà cũng đủ nhiều, đủ cho cả nhà già trẻ chúng lụng, cũng cần mua thêm đất nữa. việc đó cũng đợi nhà tích cóp đủ của cải hẵng , khi nào tiêu một vài trăm lượng mà ảnh hưởng đến vốn liếng thì nhất định sẽ mua.”
Tuy nhiên Lão Chu vẫn nhịn lầm bầm: “Mua cái cửa hàng đó gì cơ chứ...”
Tiền thị liếc mắt ông một cái với Chu tứ lang: “Nghe lời cha con.”
Chu tứ lang đành thở dài, đó hỏi: “Vậy Mãn Bảo còn thể mua cửa hàng của nó ?”
Lão Chu thực phản đối, nhưng nghĩ một chút liền thu lời về, sang hỏi Mãn Bảo: “Các con hôm nay thành gì?”
“Ăn đồ ngon ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-699.html.]
“Tiêu hết bao nhiêu tiền?”
“Cũng nhiều lắm, tầm hơn một trăm văn thôi.”
Hơn một trăm văn là bốn đứa cùng tiêu đấy.
Lão Chu đau lòng, lập tức : “Mua, Mãn Bảo mua thì cứ mua.”
Mua , dù tiền của con gái cũng đến tay , giữ để nó rải tiền tiêu vặt khắp nơi thì thà mua cửa hàng mua đất còn hơn.
Lão Chu hỏi: “Mua cho trong nhà dùng ?”
Mãn Bảo lắc đầu: “Không cho, đây là tặng chị dâu cả, con để chị dâu cả mở cửa hàng ăn uống huyện, cha, cha cướp cửa hàng của chị dâu cả đấy.”
“Không cướp, cướp, thèm mà cướp, cũng đồ ăn .” Lão Chu chắp tay lưng dậy, đó với Tiểu Tiền thị đang đỏ hoe mắt: “Vợ thằng Cả, con ghi sổ thì đầu bảo Đại Đầu Đại Nha ghi giúp cho, mỗi tháng trừ chi phí, lợi nhuận nộp lên năm thành.”
Tiểu Tiền thị vội vàng đồng ý: “Con cha.”
Lão Chu hài lòng, lắc lư cửa: “Được , chuyện còn mặc kệ, chuyện của bọn trẻ các con tự giải quyết .”
Lão Chu , Tiền thị cũng dậy, : “Mãn Bảo, ngày mai bảo Hai và Tư con cùng các con một chuyến, chuyện bên ngoài, bọn họ nhiều hơn các con.”
Dứt lời bà cũng về phòng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hai già , Tiểu Tiền thị lập tức ôm Mãn Bảo lòng, mặt , hạ thấp giọng : “Cái con bé , thế, nghĩ đến chuyện tặng chị dâu vật lớn như ?”
Mãn Bảo ưỡn n.g.ự.c : “Chị dâu cả, em còn tặng chị nhiều thứ hơn nữa cơ.”
Phùng thị nhịn ghen tị: “Cô út, bọn chị đối xử với em cũng mà, em định tặng bọn chị ?”
Mãn Bảo rối rắm, đau lòng : “Một cái cửa hàng đắt lắm, chị dâu hai nếu thì bảo Nhị Đầu Nhị Nha mua cho chị, bằng chị đợi em lâu đấy...”
Phùng thị tức , dí trán nàng : “ là đồ vô lương tâm, uổng công cho em bao nhiêu trứng gà đường phèn.”