Mãn Bảo nhíu mày: "Muội nhớ huyện La Giang chúng nhiều ăn mày như . Đông thế , tại Đường huyện lệnh giống Dương huyện lệnh chia đất cho lưu dân, để họ an cư lạc nghiệp?"
Bạch Thiện Bảo nghĩ nghĩ : "Ích Châu phồn hoa, lẽ ông nhiều đất như chăng?"
"Vậy đất cũ của nhà bọn họ ?" Mãn Bảo : "Nếu bọn họ nhà, hiển nhiên cha , thậm chí ông bà đều đất, cho dù lưu lạc bên ngoài thì đất đai ở quê vẫn còn đó chứ. Nha môn cung cấp ít hạt giống, công cụ, miễn thuế vài năm thì tự nhiên sẽ định thôi."
Mãn Bảo là vì Dương Hòa Thư chính là an trí lưu dân như thế.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Năm đó lâu khi nhậm chức, bắt đầu sắp xếp cho một lưu dân khỏe mạnh. Đến vụ thu hoạch mùa thu, phát hiện giá lương thực ở Ích Châu vẫn cao giảm, bắt đầu bắt tay sắp xếp cho các lưu dân khác.
Hắn chia nhỏ lưu dân còn kẹt trong huyện đưa về các thôn, hoặc trực tiếp tìm một mảnh đất hoang để họ an cư, lập thành một thôn mới.
Cho họ vay ít lương thực, cấp cho ít hạt giống và nông cụ, lấy danh nghĩa khai hoang đất hoang để miễn thuế cho họ năm thứ hai.
Với những vùng đất hoang cằn cỗi hoặc khó khai hoang, còn lệnh triệu tập dân phu đến hỗ trợ khai hoang.
Đến nay hai năm trôi qua, chỉ lưu dân kẹt ở huyện La Giang sắp xếp thỏa, mà còn lưu dân từ huyện khác tin tìm đến, phần lớn đều Dương Hòa Thư an trí .
Cho nên mấy năm nay dân huyện La Giang tăng trưởng nhanh, ngoài trẻ em sinh trong huyện thì chính là nhờ lưu dân mới gia nhập .
Dân là một trong những tiêu chí đ.á.n.h giá thành tích của huyện lệnh, đến cái khác, chỉ riêng chiêu của Dương Hòa Thư xuất sắc .
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo còn , vì chuyện mà Dương Hòa Thư hai huyện lân cận tố cáo vì nghi ngờ tranh giành dân .
Mà Dương Hòa Thư từng nhắc với họ rằng, lưu dân phần lớn đều đến từ Ích Châu. Nếu , nếu tổ tiên họ ở huyện La Giang thì cần tốn công sức như , chỉ cần hỗ trợ họ ít lương thực và hạt giống nông cụ là xong.
Cho nên sự khác biệt trong việc an trí giữa lưu dân mất đất và lưu dân mất đất là lớn.
Chu Tứ Lang một lúc, tỏ vẻ hiểu, bèn gõ gõ bát : "Thôi ăn cơm nhanh , thì các cũng quản , đây là chuyện của các quan lớn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-801.html.]
Mãn Bảo liền Bạch Thiện Bảo.
Bạch Thiện Bảo chạm ánh mắt của nàng, và một miếng cơm : "Trước khi quan thi đỗ phủ học ."
" ," Mãn Bảo gắp cho một miếng thịt, khích lệ: "Ăn nhiều một chút, ăn no còn sách."
Bạch Nhị Lang ngẩng đầu lên khỏi bát cơm: "Chẳng hôm nay nghỉ ?"
Bạch Thiện Bảo cũng chằm chằm Mãn Bảo: "Ta sách, bồi , bằng đều chơi, ."
Mãn Bảo tỏ vẻ thành vấn đề.
Dù hiện tại bên ngoài cũng chẳng gì thú vị.
Bạch Nhị Lang xong, hậm hực gắp một nửa thịt kho tàu mà cho là ngon nhất bát . Hắn nhớ Thất Lý thôn, nhớ đám bạn nhỏ ở Thất Lý thôn quá ?
Chỉ cần nghỉ là thể tìm bọn họ chơi đùa, chơi trong thôn, lội sông, leo núi, chui bụi lau sậy...
Đâu giống như bây giờ, bạn bè chỉ hai đứa, bên ngoài cũng chẳng chỗ nào vui, mà bọn họ thì lúc nào cũng cắm đầu sách vở.
Chu Tứ Lang hài lòng vô cùng, điều khâm phục nhất ở cưng chính là nàng luôn thể chuyên tâm sách và luôn tự giác.
Còn thì cứ thấy chữ là hoa mắt chóng mặt.
Chu Tứ Lang ăn no, dọn dẹp bát đũa xong : "Ta ngoài dạo một chút, chạng vạng sẽ mang cơm tối về cho các , các cần ngoài mua ."
Hắn dặn dò: "Tối nay tế lễ bên đường chắc là đông, các tuổi còn nhỏ, đừng chạy lung tung ngoài."