Chu Lập Quân hỏi: "Tại nhất định xem sử sách? Cháu nhớ tiểu cô học xong "Kinh Thi", học tiếp là "Đại Học" mà."
"Bởi vì câu 'lấy xưa gương', lấy sử gương, chỉ thể thế cuộc hưng thịnh, còn thể vinh nhục, suy tư mất. Ta cháu, cháu sách vì cái gì khác, chỉ vì tụt hậu so với , cho nên sử sách là thứ tất ."
Chu Lập Quân ngẩn , đó ôm chặt lấy Mãn Bảo, hô to: "Tiểu cô, cô thật quá."
Hốc mắt nàng đỏ lên, vùi đầu cổ Mãn Bảo, hồi lâu mới ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Tiểu cô, cô xem cháu thể trở nên lợi hại, lợi hại ?"
Mãn Bảo hỏi: "Lợi hại bao nhiêu?"
"Chính là," Chu Lập Quân nghĩ nghĩ : "Có nhiều tiền , tự kiếm ."
Mãn Bảo buồn rầu hỏi: "Kiếm thế nào nha?"
Chu Lập Quân lắc đầu: "Cháu trướng phòng (kế toán). Lúc ở huyện thành cháu hỏi thăm qua , trướng phòng ở cửa hàng bình thường, một tháng ít nhất cũng một lượng bạc đấy."
Trước khi tới đây, nàng nghĩ tới điểm , nàng : "Cháu tìm thử xem, xem cửa hàng nào chịu nhận cháu học việc ."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Mãn Bảo hỏi: "Lỡ gặp thì ?"
"Cho nên cháu tìm những cửa hàng do phụ nữ quản lý, ngày mai cháu sẽ tìm." Chu Lập Quân nắm chặt quyển sách trong tay : " cháu cảm thấy cháu quá giỏi, cháu sợ khác chịu dùng cháu."
Nàng cảm thấy, nếu nàng giỏi giang như tiểu cô, thì khả năng thành công chắc chắn sẽ cao hơn một chút.
Chu Lập Quân tiếc nuối tiểu cô một cái, thuận miệng hỏi: "Tiểu cô, chờ cô lớn lên, cô gì để kiếm tiền?"
Mãn Bảo nghĩ nghĩ : "Làm đại phu?"
"Đại phu càng khó hơn đấy, tiểu cô hiện tại cũng chỉ kê đơn cho trong nhà và trong thôn..." Đa phần ngoài vẫn dám dùng.
Mãn Bảo liền gãi gãi đầu : "Chờ giỏi hơn chút nữa, sẽ ngoài thử khám bệnh cho xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-859.html.]
Chu Lập Quân: "Đại phu cũng đều là nam giới."
Hai cô cháu cùng thở dài một , thật là, tại công việc bên ngoài đều quy định là nam giới chứ?
Thời gian còn sớm, thời gian bi thương của hai cũng chỉ chốc lát, đó Chu Lập Quân liền bắt đầu xót dầu đèn, thu dọn sách : "Ngày mai cháu xem."
Mãn Bảo cũng về phòng hệ thống học.
Hai chiếc giường cách hai tấm bình phong và một gian phòng khách nhỏ, kín đáo. Mãn Bảo lên giường, buông màn xuống liền tiến phòng học hệ thống.
Có lẽ vì mỗi ngày đều trôi qua quá phong phú, cũng thể do tuổi còn nhỏ tâm sự gì, Mãn Bảo học xong , giường định ôn tập y thuật trong đầu một chút, nhưng mới bắt đầu một tẹo ngủ .
Bạch Thiện Bảo và Bạch Nhị Lang ở phòng bên cạnh cũng dính gối là ngủ ngay.
Điểm ngay cả Bạch Thiện Bảo cũng ngạc nhiên, tưởng ban ngày tức giận như , đêm nay sẽ mất ngủ cơ.
Ai ngờ thế mà ngủ ngon đến thế.
Ngày hôm thức dậy đúng giờ, khỏi cửa liền thấy Mãn Bảo cũng đang ngáp ngắn ngáp dài . Hai một cái, đó chào hỏi, cùng xách chậu gỗ múc nước rửa mặt.
Mãn Bảo : "Vậy hôm nay hiệu sách mua sách, về nhà sẽ bắt đầu chuẩn bài sách giáo khoa."
"Được," Bạch Thiện Bảo ngập ngừng hỏi: "Muội tiền ? Có cần góp một ít ? Dù cũng là học cùng ."
Mãn Bảo lắc đầu: "Không cần , sách là cho tự , học cho . Ta xem qua danh sách của , một sách cũng định dạy, vốn dĩ cũng mua. Hơn nữa,"
Mãn Bảo tự tin nâng cằm : "Ta mà tiền chứ?"
Bạch Thiện Bảo chỉ liếc nàng một cái cúi đầu lau mặt lau tay, hắt nước đám hoa cỏ của nàng, lúc mới : "Muội nhiều tiền đến mấy cũng nhiều bằng ."
Mãn Bảo hừ một tiếng, cũng hắt nước trong chậu , đó xoay về phòng.