NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP - Chương 133: Tào Huyện lệnh khốn khổ ---

Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:01:29
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Tư Tư những lời lẽ dọa dẫm của lão già, mím môi lén trộm, xem vị Tào Huyện lệnh sẽ đối đáp .

Trong đầu Tào Bỉnh lúc chỉ nghĩ rằng Huyện lệnh ở cái nơi chim thèm ỉa nhiều năm, cũng từng Thanh Sơn Thôn thích của Kiều Văn Uyên!

Nếu sớm, ít nhất cũng đến kéo bè kết cánh, đến nỗi bây giờ mới . Phải rằng, khi thấy tín hiệu pháo chuyên dụng của Kiều Văn Uyên nổ tung bầu trời thuộc phạm vi cai quản của , cả hoảng loạn như chó.

Ngay cả Hoàng đế cũng khách khí với Kiều Văn Uyên, nếu xử lý chuyện , e rằng cả nhà đầu sẽ rơi xuống đất.

“Hạ quan nhất định sẽ nghiêm khắc quản thúc, tuyệt đối để cho kẻ gian cơ hội hãm hại Thái Phó ngài nữa!”

“Xin Thái Phó ngài nguôi giận!”

Giọng Tào Bỉnh run run, dám ngẩng đầu lên, cúi đầu lạy Kiều Văn Uyên thêm nữa.

“Ngươi cứ như thể lão phu đây là kẻ kiêu căng ngạo mạn ! Thôi ! Đừng đến phiền lão phu nữa là !”

“Mau dẫn , chừng nào lão phu còn rời , thì phép thả những kẻ đó để chướng mắt!”

Kiều Văn Uyên khinh thường bộ dạng của Tào Bỉnh, chẳng chút đầu óc nào, cũng khó trách nhiều năm như vẫn chỉ là một Huyện lệnh nhỏ.

Giờ phút nên mượn cớ để phát huy, bày tư thế Huyện lệnh để răn đe dân làng một phen ? Vừa để xây dựng uy tín của trong lòng dân làng, nhân tiện cảnh cáo dân làng đến quấy rầy ông!

Thật là vô dụng! Kiều Văn Uyên thậm chí còn nghi ngờ liệu năm đó thi Khoa cử đạt hạng Tám là gian lận mà !

Năm đó vì một vụ án tham ô, Hoàng đế vung tay áo bãi chức mấy tên tham quan ô , khiến triều đình thiếu hụt quan viên nghiêm trọng, nên năm đó ngoài ba đầu, những còn từ hạng tư đến hạng mười đều giữ .

Tào Bỉnh chính là hạng Tám. Năm đó còn là một cao gầy, giờ thành một tên béo tròn vo thế ?

“Hạ quan dám, hạ quan xin dẫn ngay!” Tào Bỉnh nước mắt, ai! Mau thôi, vĩnh viễn trở nữa!

“Dẫn áp giải cho !” Tào Bỉnh dậy, phất tay áo, đám nha sai lập tức tiếp quản công việc của Ảnh Thanh và Ảnh Bạch, tiện thể bịt miệng Liễu Thúy Lan , bao gồm cả đứa trẻ xí bẩn thỉu Chu Mãn Ý.

Chu Lai Đệ và Chu Phán Đệ sợ đến mức khuỵu xuống đất, Chu Phán Đệ còn , nhưng Chu Lai Đệ bịt chặt miệng , sợ rằng nàng sẽ khiến cả hai lôi cùng.

Liễu Thúy Lan mặt xám như tro tàn nha sai áp giải trói lên lưng ngựa, Chu Mãn Ý sợ đến ngất xỉu, đương nhiên cũng trói theo.

“Hạ quan xin cáo từ tại đây!” Tào Bỉnh hành lễ với Kiều Văn Uyên, khi cúi đầu, ánh mắt vô tình lướt qua Chu Tư Tư đang phía Kiều Văn Uyên.

Chu Tư Tư tủm tỉm nhún vai với , bộ dạng như thể chuyện chẳng liên quan gì đến .

Tào Bỉnh trong lòng hiểu rõ, xem cô nương nhỏ hề đơn giản, chỉ riêng việc nàng dám gác tay lên ghế dựa của Kiều Văn Uyên, tám chín phần cô nương thích của Kiều Văn Uyên, hơn nữa còn là loại quan hệ thiết.

Chờ về sẽ đến Tùng Hạc Tửu Lầu tìm Khương chưởng quỹ hỏi thăm thêm, ai! Chức Huyện lệnh của chẳng khác gì một vật trưng bày. Một là dám vi phạm phép tắc tham ô hối lộ, hai là dám chủ ở Tứ Thủy Trấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ac-nu-dung-la-danh-thu-ve-ca-khong-gian-day-ap/chuong-133-tao-huyen-lenh-khon-kho.html.]

Trên Đại công t.ử nhà An Định Vương mở sản nghiệp tại Tứ Thủy Trấn, thỉnh thoảng Lâm Dương Vương Tống Quan xuất hiện thần bí chạy loạn khắp cả nước, nếu vi phạm phép tắc mà phát hiện, cũng chỉ một con đường c.h.ế.t!

Dưới còn Hổ Uy Quân của Võ An Vương lão Vương gia đóng quân cách đó bốn mươi dặm, gặp đại sự căn bản cần đến Huyện lệnh quan nhỏ bé như mặt, chuyện giải quyết xong xuôi. Ai! Cúi đầu cái bụng của , lòng thảnh thơi thì thể mập , chuyện thể trách !

Giờ tới thêm một vị Kiều Thái Phó, Nguyên lão ba triều, thầy dạy của Thiên tử! Còn lão gia bao giờ mới rời , thật sự mệt tim quá!

Nhất định là năm nay lưu niên của may mắn, chờ về nhà bái tạ tổ tông thật kỹ, cầu tổ tông phù hộ, cầu thăng quan phát tài, chỉ cầu bình an thuận lợi!

“Còn , chẳng lẽ dùng bữa tối !” Kiều Văn Uyên vui vẻ trừng mắt, đồ ngu xuẩn c.h.ế.t !

Tào Bỉnh chạy nhanh hết mức, dẫn rời khỏi Thanh Sơn Thôn. Đương nhiên, ở nơi Kiều Văn Uyên thấy , vẫn tìm Lý Chính của Thanh Sơn Thôn, dặn dò kỹ lưỡng, tuyệt đối để dân làng đến quấy rầy Kiều Văn Uyên nữa, nếu tất cả sẽ gặp họa.

Chu Lý Chính nào dám đồng ý, ông tận mắt thấy hai tên thị vệ rút đao, cần Tào Bỉnh ông cũng trong đó lợi hại, lập tức gật đầu lia lịa như giã tỏi.

Đợi đám quan binh hết, Chu Lai Đệ và Chu Phán Đệ mới dìu về nhà, chân cả hai mềm nhũn cả .

“Cha ơi, đại sự , nương và quan binh bắt ! Hu hu!” Chu Lai Đệ bước sân nhà mới dám thành tiếng, chạy thẳng trong phòng.

Gà Mái Leo Núi

Chu Phán Đệ nhỏ tuổi hơn thì khụy xuống đất ngay khi sân. Nàng thấy bắt ngay cả khi ngất xỉu, thực sự dọa sợ đến mức mất hồn.

“Ta bảo ! Không chịu ! Giờ đây!”

Chu Văn Mộc cũng cuống cuồng tới lui, bởi vì thấy cảnh từ , chỉ là dám bước lên cầu xin mà thôi.

Một kẻ ích kỷ từ trong xương cốt, cả đời nhu nhược hèn mọn, ngay cả đứa nhi t.ử ruột duy nhất bắt cũng dám , thực sự thể coi là một nam nhân.

Chu Văn Mộc và Liễu Thúy Lan gần như ngoài cùng lúc. Tất cả chuyện Chu Chiêu Đệ đang thêu thùa trong nhà đều thấy. Khi nàng thấy Chu Văn Mộc hoảng hốt chạy về, nàng Liễu Thúy Lan nhất định gặp chuyện, còn cha chỉ lấn lướt trong nhà thì chẳng chút trách nhiệm nào, nhất định là dám lộ mặt chạy về .

Sự thật đúng như Chu Chiêu Đệ đoán, khi Liễu Thúy Lan dẫn các ngoài, lâu Chu Văn Mộc cũng theo, chỉ là trốn ở chỗ tối rình rập.

Một là thực sự sợ đại Chu Kim Hoa của đánh, hai là nếu vị quý nhân thực sự nhận nhi t.ử , lúc đó mới xuất hiện, chẳng lẽ quý nhân nhận nhi t.ử , thì cha thể nhận ?

Chỉ là ngờ kết quả , sợ đến mức lập tức chạy về. Người mà cả Huyện lệnh đại nhân cũng quỳ xuống dập đầu, mấy lá gan mà dám xông , cái mạng nhỏ nữa ?

“Hu hu, đây? Cha, cầu nãi nãi !” Chu Lai Đệ lóc đề xuất ý kiến của . Nếu nương của nàng tống ngục, nàng thể gả nhà giàu ? Có một nhốt đại lao, thật chút nào!

Cha ích kỷ chỉ thể nuôi dưỡng những đứa con ích kỷ, đó là di truyền gốc rễ!

“Ngươi thì tự , !” Chu Văn Mộc lập tức buông xuôi. Hắn rõ ràng, đợi khi Kiều Thái Phó , Liễu Thúy Lan và nhi t.ử sẽ thả về, cũng giam giữ cả đời, mới xông nơi nguy hiểm !

Chu Chiêu Đệ ở phòng bên cạnh rõ mồn một, khóe miệng nhếch lên nụ châm biếm kiểu “quả nhiên là ”. Người cha của nàng vẫn nhu nhược như khi, nhị cũng ích kỷ y hệt. Quả nhiên cả nhà một ai là !

 

Loading...