NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP - Chương 163: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-09 19:04:21
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Á! Mười cây!”
“Ta ngay lão già nhà ngươi ý gì mà! Chả trách giục về, hóa là giấu hàng lưng !”
“Ta bảo ngươi cứ lề mề quên , thì là vì cái ! Đồ vật ở ! Xem hôm nay lật tung phủ nhà ngươi lên thì thôi!”
Võ An Vương Tống Hàn Thành tức đến mức chịu nổi, hất tay Kiều Văn Uyên , chạy vội trong sân.
Thiệu Bá Hàng thấy , áy náy chắp tay vái chào cũng chạy theo, dù trời sập thì Võ An Vương chống đỡ, chẳng sợ Kiều Văn Uyên nổi trận lôi đình !
“Ê ê ê! Hai ngươi cho , đây là của nữ nhi nhỏ của , của !”
“Ấy , xem thôi, tuyệt đối đừng động tay động chân!” Kiều Văn Uyên kịp trách mắng tức phụ lắm lời của , vội vàng đuổi theo.
Gà Mái Leo Núi
Thiệu Nghi Lăng rụt , tiêu , nếu Lão gia t.ử phạt nàng chép gia quy một trăm , thì tay nàng còn dùng nữa đây? Thật sự thì nàng tìm một cái cớ về ngoại gia trốn mấy ngày, né tránh tính .
Tống Hàn Thành tức đến đầu bốc khói, dựa cái gì mà lão già thối thể dễ dàng mười cây Quỷ Lan, còn thì một cây cũng quý như vàng, hôm nay để lão đồ vật chảy m.á.u thì Tống Hàn Thành.
Khi thấy mười cây Quỷ Lan sắp xếp ngay ngắn giá hoa, hơn nữa mỗi chậu một kiểu dáng khác , chậu đất còn trải rêu phong, cây nào cũng khiến yêu thích rời mắt, ghen tỵ đến mức sắp luôn .
Quan trọng nhất là, mỗi cây đều tràn đầy sức sống, trạng thái hơn cây mầm đậu của bao nhiêu , lão đồ vật còn khá cách chăm sóc đấy, thật sự tức c.h.ế.t mà.
Thiệu Bá Hàng cũng thèm thuồng chảy nước miếng, trong đầu bắt đầu nghĩ cách tìm cớ để mượn một chậu về nhà nghiên cứu.
Tại là mượn? Bởi vì nếu đòi thì đó là mơ giữa ban ngày, chỉ mượn, đợi mượn , đến lúc đó trả thì do quyết định, hắc hắc hắc!
“Ta hai ngươi thì , tuyệt đối đừng động tay động chân, đây là nữ nhi nhỏ của nhờ mang đến, định mang Ngự Lan Cư đấu giá đấy.”
“Hai lão già các ngươi nếu , thể chủ bán cho hai ngươi một cái giá hữu nghị, mỗi chỉ một chậu, miễn trả giá nhé!”
Kiều Văn Uyên vội vàng đuổi kịp bước chân hai , thấy hai đang chăm chú ngắm nghía những chậu Quỷ Lan giá hoa, mắt y đảo một vòng lập tức .
“Quỷ Lan dễ trồng ?” Thiệu Bá Hàng thắc mắc, quan sát kỹ, Quỷ Lan dựa rễ khí bám vỏ cây, nếu chăm sóc chắc chắn sẽ c.h.ế.t nhanh.
“Ha ha ha! Vẫn là thông gia ngươi nhãn quan sắc bén, nhưng ngươi yên tâm, nữ nhi nhỏ của , chỉ cần là Quỷ Lan mua từ chỗ , bảo hành bán hàng năm tháng, chỉ cần còn một thở, nàng đều thể cứu sống .”
“Chúng là thích, chủ, bảo hành cho ngươi một năm, trong vòng một năm vấn đề gì, cứ việc đến tìm !”
“Hai ngươi cũng ngoài, sẽ thật với hai ngươi, mười cây cũng là độc nhất vô nhị, qua thôn thì còn tiệm nữa , hai ngươi tay nhanh, tin thả tin tức , mười cây Quỷ Lan sẽ ngay lập tức mua sạch!”
Kiều Văn Uyên đắc ý vuốt râu, chờ hai lão già tính móc bạc !
“Đừng nhảm nữa, ngươi cứ cho giá bao nhiêu!”
“Bớt giở mấy trò vòng vo , cái lũ sách các ngươi đúng là lắm mưu mẹo, nhảm hết câu đến câu khác mà thấy phiền phức!” Tống Hàn Thành trừng mắt Kiều Văn Uyên một cái thật mạnh, bắt đầu xoa xoa tay.
Nếu cái tên cẩu đồ vật dám hét giá trời, sẽ đ.á.n.h nát đầu ch.ó của y, khiến y tiền mà mạng tiêu!
“Mười lăm nghìn lượng! Đây là giá dành cho các ngươi, chứ bên ngoài định rao bán hai mươi nghìn lượng bạc lận, các ngươi đồng ý thì lấy bạc mà bưng , lời đó đều giữ lời.”
“Nếu đồng ý, cổng lớn ở ngay đằng , đường bình an, tiễn!”
Kiều Văn Uyên vô cùng gian xảo, hàm răng lộ hết , chờ thu bạc, hắc hắc!
“Sao ngươi cướp luôn ?” Thiệu Bá Hàng tức đến xanh mặt, vị thông gia của đúng là một kẻ lòng đen tối, tay c.h.é.m nhanh quá!
“Xì, Khương Thái Công câu cá, ai nguyện ý thì mắc câu, cần gì cướp? Chẳng cách thu bạc nhanh hơn !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ac-nu-dung-la-danh-thu-ve-ca-khong-gian-day-ap/chuong-163.html.]
“Ngươi mà cần, thì đầy rẫy đấy, hừ!” Kiều Văn Uyên hề bận tâm, còn khinh bỉ liếc xéo Thiệu Bá Hàng một cái.
Võ An Vương Tống Hàn Thành ánh mắt khóa chặt một cây Quỷ Lan đang nở nửa chừng. Cây từ hoa cho đến kiểu dáng bonsai đều khiến đặc biệt yêu thích, chẳng thèm để ý đến giọng đang gào thét của Thiệu Bá Hàng, nở một nụ cực kỳ tà ác với Kiều Văn Uyên.
“Cho ngươi! Chỉ một vạn lượng thôi, nhiều hơn thì , thì tùy!”
“Hoa bưng đây, gặp nhé!”
Tống Hàn Thành móc một tờ ngân phiếu đập n.g.ự.c Kiều Văn Uyên, đó bưng chậu Quỷ Lan mà chấm sẵn, chạy nhanh như một cơn gió.
Mọi chuyện xảy trong chớp nhoáng, đợi đến khi Kiều Văn Uyên phản ứng thì bóng dáng thấy nữa.
“Lão đồ vật chân cẳng vẫn còn ghê, ăn gì mà bổ thế, thật là khiến hâm mộ!” Kiều Văn Uyên cầm ngân phiếu lên con , hài lòng nhét tay áo.
Mọi chuyện đều như y dự đoán, nếu y trực tiếp giá một vạn lượng, con ch.ó tặc già dám chỉ trả cho y năm nghìn, vì y giá mười lăm nghìn, thấy ! Quả nhiên là như , ha ha!
“Hắc hắc hắc! Thông gia, là ngươi cho mượn một chậu Quỷ Lan , để về nhà nghiên cứu một chút nhé?” Thiệu Bá Hàng cũng thao tác láo lếu của Võ An Vương cho kinh ngạc, đó bắt đầu nảy sinh ý đồ nhỏ.
“Ngươi nghĩ ngốc ? Một là ngươi móc tiền , hai là ngươi chờ cho mấy quyền, ngươi chọn !”
Kiều Văn Uyên bắt đầu xắn tay áo, ánh mắt về phía cổ của Thiệu Bá Hàng, trong lòng thầm tính toán nên bổ vị trí nào để thể khiến lão già keo kiệt ngất xỉu.
“Ấy ! Chúng đều là văn nhân mà! Đừng động tay, đừng động tay!”
“Ta chọn móc tiền vẫn , nhưng ngươi bảo hành cho chậu Quỷ Lan hai năm, dù gì hai chúng cũng là thông gia mà, hắc hắc, , Kiều lão ca!”
Thiệu Bá Hàng thấy cái thế của Kiều Văn Uyên lập tức chọn móc tiền, lão già đáng c.h.ế.t từ khi nào học thói động tay động chân , tám phần là học từ Võ An Vương mà , gần mực thì đen!
“Biết , lôi thôi! Móc bạc !”
Cuối cùng Thiệu Bá Hàng cũng ôm chậu Quỷ Lan rời , Kiều Văn Uyên vui vẻ ngân phiếu trong tay, y nhanh chóng thư báo cho nữ nhi nhỏ , khai trương đây!
Tại cửa nhà Chu Tư Tư ở thôn Thanh Sơn.
Chú cháu nhà họ Tống đang diễn màn đại hí chuột thấy mèo phiên bản đời thực.
“Hắc hắc hắc, đại cháu, cháu xem, cháu sẽ đến, cố ý lên núi bắt con sơn dương hoang dã , lát nữa nướng cho cháu ăn nha!” Tống Quan lấy lòng, thấy Tống Mặc Ly chạy trốn.
Hắn là sợ tên đại cháu mặt lạnh như băng , chủ yếu là sợ hội hữu của , thằng nhóc mà mách, thì đúng là kiếp nạn khó thoát, thật sự thể chọc !
“Con dê là ngươi bắt ? là hổ!”
Bạch Uyển Nguyệt lúc dắt dê đến cửa, thấy lời Tống Quan, lập tức phóng đến một cái lườm sắc lẻm.
“Ấy ! Ta ngươi lật mặt nhanh hơn lật sách , con dê tuy bắt, nhưng dọc đường là do xách về đó chứ!”
“Không công lao thì cũng khổ lao chứ, ngươi thể phủ nhận sự cống hiến của !” Tống Quan Bạch Uyển Nguyệt bóc mẽ mặt Tống Mặc Ly, tức đến mức nhảy dựng lên ba thước.
Tống Mặc Ly khỏi sững sờ, đây là tình huống gì? Hắn bỏ lỡ điều gì? Hai rõ ràng là đúng!
Hắn vô thức về phía Chu Tư Tư đang theo phía hai , dùng ánh mắt dò hỏi.
“Tình yêu như một cơn gió, thổi qua mất, mù bỗng nhiên thấy ánh sáng đấy thôi!” Chu Tư Tư bất lực nhún vai, xòe tay .
Phì! Tống Mặc Ly nhịn , cách hình dung thật là thích hợp.