NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP - Chương 169: Trương Đại Tổng Quản Vô Cùng Muốn Hóng Chuyện Vui ---
Cập nhật lúc: 2025-12-09 19:04:29
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái giám tâm phúc của Đại Vũ Hoàng Đế là Trương công công Trương Đức Hải nhận bát chè đậu xanh giải nhiệt do tiểu thái giám dâng lên, thấy một hắc bào ám vệ lóe lên, ghé sát tai thì thầm. Trong chốc lát, đối phương biến mất, Trương Đức Hải lập tức đến nỗi mặt già nở hoa, phen trò vui để xem .
“Hoàng thượng, dùng chút chè đậu xanh ạ, đừng để tổn hại thể.”
Trương công công lặng lẽ đặt bát chè đậu xanh lên bàn, tiến lên sắp xếp các tấu chương mà Đại Vũ Đế Tống Tri phê duyệt gọn gàng, lúc mới lui sang một bên chuyên tâm quạt cho Đại Vũ Đế.
“Có lời gì thì cứ , nghẹn trong bụng cũng khó chịu!” Đại Vũ Đế Tống Tri liếc mắt tâm phúc Trương Đức Hải của . Hai coi như là lớn lên cùng từ nhỏ, Trương Đức Hải từ bé cận hầu hạ , cả hai cũng hiểu rõ , chỉ một cử động nhỏ một biểu cảm là đối phương đang nghĩ gì.
“Hắc hắc, nô tài gì qua mắt Bệ hạ.”
“Kiều Thái phó hôm nay trở về, nô tài vốn định đợi Bệ hạ bận xong việc phê duyệt tấu chương mới bẩm báo.”
“Sư phụ về ư? Chuyện khi nào? Sư phụ chuyện đều cả chứ?” Đại Vũ Đế Tống Tri ngẩng đầu hỏi. Vị sư phụ của suốt ngày treo việc dưỡng lão miệng, lớn tuổi thế mà vẫn ngày ngày chạy loạn. Có chuyện tìm thì kêu mệt, ngoại trừ chuyện mách tội, nếu thì khó mà gặp một .
“Vừa về trưa nay ạ, Kiều Thái phó chuyện đều , trông khỏe mạnh ạ!”
“Bệ hạ, một chuyện buồn , nô tài cũng chỉ thôi ạ. Võ An Vương lão Vương gia tới ngay lập tức, hai cãi , Kiều Thái phó thậm chí còn thiết khoác tay mời Võ An Vương lão Vương gia phủ ạ?”
Trương Đức Hải xong, chính cũng thấy hiếm lạ. Hai thuộc loại chuột với mèo, gặp là cãi vã, cãi thì những như bọn thấy bất thường.
“Ồ! Lại chuyện ?” Đại Vũ Đế Tống Tri đặt bút xuống, tỏ vẻ hứng thú hỏi.
Một là đại bá phụ ruột của , một là thầy giáo dạy dỗ từ nhỏ, cả hai đều lớn lên, một văn một võ phò tá vững vị trí Đại Vũ Hoàng Đế. Họ đối với đều là tận tâm tận lực. Hắn thể Đại Vũ ngày nay yên , giàu , trăm họ an cư lạc nghiệp, là một trong những nước đầu so với các nước khác, công lao của hai vị nhỏ.
Chỉ là hai gặp mặt là cãi vã, từ khi Phụ Hoàng còn tại vị cãi vã, đến đây vẫn cãi vã. Hắn cũng hiểu vì Phụ Hoàng ngày xưa hễ thấy hai họ cãi là đau đầu. Hắn lúc đó còn thấy gì mà khó khăn, đến khi đến lượt , mới thực sự khó!
Vô tình sai, thiên vị một chút, lập tức thể lật bàn đập ghế, chừng Hoàng Đế như còn ăn roi. Người còn thì dứt khoát nhắm mắt ngay tại chỗ, Thái y đến cũng mở mắt, vị công bằng sư như mệt mỏi lắm .
Lần cãi , thật sự là hiếm lạ. Chẳng lẽ đại bá phụ đạp cửa, Kiều Thái phó cầm chổi nghênh chiến ? Có chuyện gì ?
“Bệ hạ, nô tài còn , cuối cùng Võ An lão Vương gia ôm một chậu Lan Quỷ chạy , chạy nhanh, Kiều Thái phó cũng đuổi theo.”
“Cả Thiệu lão Thái y cũng một chậu, cũng vui vẻ rời ạ!”
Trương Đức Hải kể chuyện mà ám vệ với . Điều khiến Tống Tri trong lòng ngứa ngáy, hận thể triệu Kiều Thái phó cung ngay để rõ chuyện. Chỉ là giờ tối, chi bằng để sư phụ nghỉ ngơi, chuyện đợi đến ngày mai.
Sáng hôm , là một ngày nắng như đổ lửa, cửa Kiều phủ một cỗ xe ngựa hoa lệ dừng . Trương Đức Hải đích đến đón Kiều Văn Uyên cung. Sáng sớm Hoàng đế khi lâm triều căn dặn đến đón , tuyệt đối chậm trễ lão Thái phó.
Điểm cần Hoàng đế dặn dò, Trương Đức Hải cũng . Hắn nào dám chọc giận lão Thái phó, cứ cung kính, nhiệt tình, nâng niu kính trọng là , nào dám chậm trễ!
Kết quả là hụt, Kiều Văn Uyên ở phủ. Kiều quản gia Kiều Thái phó sáng sớm dẫn theo ba vị cháu ngoại hùng hồn tới Võ An Vương phủ, ước chừng nhất thời thể về.
Trương Đức Hải lập tức bảo thị vệ đ.á.n.h xe chạy thẳng tới Võ An Vương phủ. Trời mới nội tâm kích động đến nhường nào, xem hôm qua cãi là giả, hôm nay là khai chiến , tới tận nơi xem trò vui, hắc hắc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ac-nu-dung-la-danh-thu-ve-ca-khong-gian-day-ap/chuong-169-truong-dai-tong-quan-vo-cung-muon-hong-chuyen-vui.html.]
“Tốt , hổ là tôn nữ của bổn Vương, thật lợi hại! Hahahaha!”
“, tung cước lên, tấn công hạ bàn nó, đá chân nó!”
“Hahahaha, Y Y giỏi lắm! Hahahaha!” Võ An Vương mặt mày đắc ý, hận thể nhảy dựng lên vỗ tay. nghĩ đến món quà lớn nhận từ Kiều Văn Uyên hôm qua, thôi , nể mặt lão già một chút.
“Thanh Hải, đ.á.n.h trả chứ! Trên chiến trường phân biệt nam nữ, quyền ! Ôi chao! Tên ngu ngốc !”
“Ai da! Ngươi chọc tức ! Cái đồ vô dụng, ngay cả một tiểu cô nương cũng đ.á.n.h , còn dám là luyện võ!”
“Cái tên khốn kiếp nhà ngươi, mặt mũi lão phu ngươi cho mất sạch ! Ngươi đợi đấy cho !”
Kiều Văn Uyên trực tiếp nhảy dựng lên, hận thể tự xông . Hắn nhớ đến cảnh tiểu nữ nhi của tàn sát bầy sói, sức chiến đấu của tên cháu ngoại , cảm thấy mắt tối sầm hết đến khác.
Lúc đến còn khoe khoang võ công luyện tập khá, sư phụ dạy còn khen ngợi, chỉ thôi ???
Gà Mái Leo Núi
Chỉ với ba chân mèo , nếu gặp bầy sói hoang , ôi chao, thể ăn cỗ ngay tại chỗ, đầu bạc tiễn mấy đầu xanh cùng , đúng là nghiệt duyên mà!
Khi Trương Đức Hải bước , thấy ngay Kiều Thái phó nhảy dựng lên đá m.ô.n.g cháu ngoại . Tinh thần quả thực phi thường, là uống t.h.u.ố.c tiên nào ? Võ An Vương lão Vương gia một bên đến toe toét, chuyện gì ? Không hề đ.á.n.h !
“Ha ha ha, còn tỷ thí nữa ? Hay là bảo tôn nữ nhường nó ba chiêu, chúng tỷ thí một trận nữa xem !”
“Thật sự thì ngươi cứ bảo bọn chúng cùng lên, tôn nữ một đấu với ba bọn chúng, thế nào?”
Tống Hàn Thành đến mặt nở hoa. Ha ha ha, sáng sớm tự mang tới chịu đòn, quả là chuyện hiếm , điều vui cả ngày.
Tống Lạc Y cũng mỉm bên cạnh, tay cầm cây hồng thương, nhướng mày Du Thanh Hải nàng đ.á.n.h bại.
Đồ tiểu tử, nếu tổ phụ dặn nàng điểm dừng, nhất định đ.á.n.h cho tên nhóc chạy khắp sân !
Du Thanh Hải xoa xoa cái chân Tống Lạc Y dùng trường thương quất đau, trong lòng khổ sở vô cùng. Ai mà tiểu nha đầu võ công giỏi đến ! Bị nàng đ.á.n.h cho sức thủ. Ngoại tổ phụ còn sẽ trừng phạt thế nào đây, c.h.ế.t chắc !
“Võ công bằng thì chúng nhận thua, ngươi cũng đừng đắc ý. Đợi tiểu nữ nhi của đến, nhất định sẽ đ.á.n.h cho ngươi tan tác hoa rơi, hừ!”
“Xem kịch nãy giờ đúng ? Trương Đại Tổng Quản, còn chôn chân ở đó gì? Mau qua đây!” Kiều Văn Uyên liếc mắt sắc lẻm qua. Trương Đức Hải rùng một cái, vội vàng chạy lên phía .
“Lão nô, xin tham kiến Kiều Thái phó, tham kiến Võ An lão Vương gia!” Trương Đức Hải cung kính hành lễ với hai .
“Chuyện gì ? Lại truy đuổi đến tận phủ của , Hoàng đế nhớ chúng ? Muốn chúng cung tìm việc cho hả?” Tống Hàn Thành híp mắt hỏi.
“Ha ha!” Trương Đức Hải tê liệt. Trời ạ, trả lời thế nào đây? Nếu rước cả hai vị Đại Phật hoàng cung, cãi thì , chứ nếu cãi ngay mặt Hoàng đế, còn sống nữa đây!