NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP - Chương 196: Bạch Uyển Nguyệt Hối Hận Vì Đã Lấy Quá Ít ---
Cập nhật lúc: 2025-12-10 23:53:25
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Châu Tư Tư và Bạch Uyển Nguyệt lên, thấy một bóng nào, chỉ thấy Đại Hoa đang phục ở cửa động.
"Người ? Họ hết ?" Châu Tư Tư là lên , nàng tò mò về tình hình , chuyện gì đang xảy ? Bên ngoài một ai ?
"Ơ! Chẳng lẽ đều nó ăn thịt ?"
Bạch Uyển Nguyệt lén lút chỉ tay Đại Hoa đang ngoan ngoãn một bên, cẩn thận hỏi.
Đại Hoa trợn mắt hổ, một luồng sát khí nhắm thẳng Bạch Uyển Nguyệt, giỏi thì nữa xem, dám bịa đặt ư, hai ngươi ngẩng đầu lên cành cây còn đang !
"Châu cô nương, Bạch cô nương, hắc hắc! Ta ở đây nè!"
Linh Nhị lúc đang một cái cây cách đó năm trượng, vẫy tay gọi hai lên.
"Này, ngươi trèo cao như gì? Đứng cao xa hả!" Châu Tư Tư thấy tiếng động ngẩng đầu lên, liền thấy Linh Nhị đang nhe răng vẫy tay với .
"Hắc hắc, ngươi hiểu mà!" Linh Nhị chút ngượng ngùng, chỉ tay về phía Đại Hoa bắt đầu mất kiên nhẫn.
Trời mới khi chủ t.ử để một ở đây, tê dại, để ở riêng với một con hổ, cảm giác Thái nãi nãi đang vẫy tay chào , quả quyết trèo lên cây, ở cây vẫn an hơn.
"Ha ha, quên với ngươi, Đại Hoa nhà trèo cây đấy, hi hi!"
Lời của Châu Tư Tư suýt chút nữa khiến Linh Nhị trượt chân ngã xuống, hóa tự cho là thông minh .
"Tư Tư tử, chúng nhanh thôi, chừng lát nữa khác đến, chúng sẽ khó mà mang đồ !" Bạch Uyển Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Dù nàng từ nhỏ đến lớn ăn uống thiếu thốn, nhưng chẳng lẽ trơ mắt vàng bạc châu báu trôi qua mắt , tiền bạc đương nhiên là càng nhiều càng !
"Linh Nhị, chúng đây, lát nữa nhớ với chủ t.ử nhà ngươi một tiếng, hẹn gặp !"
Châu Tư Tư đồng tình với lời của Bạch Uyển Nguyệt, chào Linh Nhị vẫn còn ở cây, mang theo Bạch Uyển Nguyệt và Đại Hoa đang nhe răng nhếch mép rời .
Linh Nhị cứ thế hai một hổ rời khỏi cửa động, nãy rõ Châu Tư Tư và Bạch Uyển Nguyệt lên hề tay , xem bên quả thực tìm thấy mỏ vàng .
Lúc thong dong bao nhiêu, lúc về vội vã bấy nhiêu. Phải rằng hai nàng còn đang xách hai túi vải chứa đầy vàng cục, bước nhanh vun vút, hận thể chạy ngay về nhà cho an tâm.
Châu Tư Tư thả Đại Hoa về từ sớm, hứa sẽ mang gà lên cho nó ăn khi nàng giải quyết xong công việc mấy ngày . Đại Hoa gầm lên một tiếng đầy mãn nguyện, nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ.
Hai về đến Thanh Sơn Thôn khi trời tối đen, may mà trời tối nên trong thôn mấy , nhờ mà ai thấy cảnh hai nàng xách theo vàng cục sắp tràn ngoài trở về.
"Cốc cốc cốc!"
"Đại Vượng, Tiểu Vượng, mau mở cửa cho , tiểu thư nhà các ngươi về !"
Chu bà t.ử thấy tiếng gõ cửa liền lao ngay, đây là giọng Châu Tư Tư, tôn nữ bảo bối của bà về !
"Không chứ, các ngươi đều cả chứ! Nha đầu thối, nãi lo lắng đến mức nào !"
"Đào lan mà cũng đào tới hai ngày, hai đứa giỏi thật đấy, lên núi dẫn theo lão bà mới !"
"Nãi, cái cho nãi!"
"Chu bà bà, tặng bà một cái!"
Châu Tư Tư và Bạch Uyển Nguyệt gần như cùng lúc tay, mỗi nhét một khối vàng cục to bằng nắm tay tay Chu bà tử, ý bịt miệng bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ac-nu-dung-la-danh-thu-ve-ca-khong-gian-day-ap/chuong-196-bach-uyen-nguyet-hoi-han-vi-da-lay-qua-it.html.]
"Nãi, mau lo cơm nước , chúng c.h.ế.t đói , chuyện gì để khi ăn no !"
"Bạch tỷ, theo phòng!"
Châu Tư Tư mang theo Bạch Uyển Nguyệt xách đồ vật nhanh chóng đẩy Chu bà t.ử sang một bên, bước nhanh phòng Châu Tư Tư.
"Cái gì thế ? Nặng quá mất!"
"Trời đất của ơi!"
Vì trong sân quá tối, Chu bà t.ử đóng cửa , chính sảnh mới rõ vật trong tay, đó là hai cục vàng ròng rã. Lập tức, tròng mắt bà suýt chút nữa rơi , hai nha đầu c.h.ế.t tiệt cướp bóc ?
“Nguyệt Nương thêm vài món ăn, Đại Uông đốt thêm nước, nhanh chóng hành động , Tư Tư và Bạch nha đầu trở về !”
Chu bà t.ử vội vàng căn dặn, tự gõ cửa xem hai nha đầu trời cao đất dày rốt cuộc gì, tại nhiều cục vàng như , bởi vì bà thấy hai cái túi vải chúng xách về, đều căng phồng.
Lúc , hai trong phòng đang đất, hí hửng đếm chiến lợi phẩm của riêng .
“Mở cửa!” Chu bà t.ử gõ cửa .
“Nãi, mau !” Châu Tư Tư nhanh chóng mở cửa, kéo Chu bà t.ử trong.
“Đây là? Hai đứa cướp đấy chứ?” Chu bà t.ử kinh ngạc chằm chằm hai đống cục vàng nhỏ đất, cất lời chất vấn.
“Nãi, xuống , sẽ từ từ kể cho !” Châu Tư Tư cũng định giấu Chu bà tử, thật sự cần thiết, dù chuyện sớm muộn cũng sẽ công khai.
Chu bà t.ử chuyện đơn giản, bởi vì vài canh giờ khi hai trở về, ba thị vệ hai nam một nữ ở nhà bà cũng gọi . Xem xảy chuyện lớn .
Bà đoán chắc chắn Châu Tư Tư tối nay sẽ trở về, nếu thì bà thức khuya chờ đợi trong sân như .
Thế là Châu Tư Tư và Bạch Uyển Nguyệt kể mục đích thực sự khi họ lên núi, đương nhiên tránh về những chuyện nguy hiểm, già lo lắng.
Nghe xong bộ sự việc, phản ứng đầu tiên của Chu bà t.ử là đ.ấ.m Châu Tư Tư một cái, vẻ mặt hậm hực : “Xem , con chính là quá thô tâm , nếu con một nửa sự cẩn thận của Bạch nha đầu thì mấy. Nếu túi vải Bạch nha đầu mang theo bên , xem con nhặt cục vàng về bằng cách nào!”
“Lần nhớ lên núi mang thêm vài cái túi nữa, thô tâm như nữa !”
Châu Tư Tư nhất thời câm nín, đúng là nãi của nàng sai!
“Hì hì, Chu bà bà, xem, chúng còn cái nữa cơ?” Bạch Uyển Nguyệt lấy từ hai viên Dạ Minh Châu một lớn một nhỏ, cùng bảy viên bảo thạch cỡ quả trứng gà, mỗi viên đều màu sắc khác , đặt đất vô cùng lấp lánh, căn phòng tức thì sáng bừng.
“Viên châu là Giao Châu!” Chu bà t.ử kích động , đưa tay nhặt viên nhỏ hơn lên, chăm chú ánh nến.
“Thảo nào, ban đầu còn tưởng là Dạ Minh Châu, bây giờ nghĩ , chỉ Giao Châu mới thể giữ độ sáng lấp lánh như cả trăm năm!” Châu Tư Tư cũng trầm ngâm .
“Giao Châu đáng giá ?” Bạch Uyển Nguyệt mơ hồ nhặt một viên lên xem, nàng thực sự sự khác biệt, nàng chỉ cảm thấy lấy thì phí, nên lấy bốn viên.
“Đáng giá hơn Dạ Minh Châu nhiều, hơn nữa thể giữ độ sáng hàng ngàn năm, đặt trong nhà cần đốt nến nữa.” Chu bà t.ử giải thích cho nàng.
“A! Biết thế lấy thêm mấy viên !” Bạch Uyển Nguyệt tiếc nuối .
“Đủ , chúng thể công khai mang cục vàng như thế là may mắn lắm , đừng nghĩ những thứ vô dụng đó nữa, tính chúng bội thu !”
“Ngươi nghĩ xem ba của Lương Hạ Quốc , tám phần là giờ đang ngất , vịt đến miệng còn bay mất, ha ha, tuyệt đối tức c.h.ế.t!”
Gà Mái Leo Núi
Bạch Uyển Nguyệt lập tức bật , quả thực là đạo lý , thấy mà ăn , nếu là nàng, e rằng sẽ tức c.h.ế.t ngay tại chỗ!