NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP - Chương 221: Hoàng hậu Lương Hạ Quốc bị cầm tù ---
Cập nhật lúc: 2025-12-10 23:53:50
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai nhà Hách Liên coi như trải qua chín phần c.h.ế.t, một phần sống. Chuyến Đại Vũ Quốc , họ gặp sáu ám sát, cuối cùng cũng coi như sống sót trở về Lương Hạ Quốc.
Cái giá trả là một cánh tay của Hách Liên Tranh trọng thương, lưng trúng một nhát đao, còn một chân của Hách Liên Thần thì rơi xuống vách núi gãy trong sát thủ vây quét cuối cùng.
Trong các thị vệ mang theo, trừ ba thuộc hàng U trọng thương, còn đều bỏ mạng đường . Chuyến coi như tổn thất nặng nề.
“Mẫu phi, hức hức, chân của con đau quá!”
Khi Hách Liên Thần thị vệ khiêng cung, thấy Mẫn Quý phi lóc t.h.ả.m thiết, nước mắt nước mũi chảy ròng, khiến Tần Mẫn đau lòng đến mức nước mắt cũng tuôn rơi.
Gà Mái Leo Núi
“Thần nhi, con đừng , Mẫu phi nhất định sẽ chữa lành chân cho con.”
“Rốt cuộc chuyện là thế nào? Ngươi chăm sóc ngươi kiểu gì!”
Tần Mẫn lập tức tiến lên lau nước mắt cho đứa nhi t.ử bảo bối của , một mặt trừng mắt Hách Liên Tranh, trong lòng thầm hận những kẻ động thủ với nhi t.ử , đồng thời cũng hối hận về quyết định của bản , tại để lộ tin tức, nếu Thần nhi thương.
Hách Liên Tranh cúi đầu, một tia nước mắt trong hốc mắt cứng rắn ép trở , tự nhạo một tiếng. Phải, đang mong chờ điều gì chứ? Chuyện chẳng đỗi bình thường ? Rốt cuộc đang kỳ vọng điều gì!
Ngẩng đầu lên nữa, hảo bằng vẻ mặt đầy tội , cũng màng vết thương ở lưng nghiêm trọng đến mức nào, lập tức quỳ xuống thưa: “Xin Mẫu phi trách phạt, là nhi thần chăm sóc cho !”
“Mẫu phi, trách Nhị ca , dọc đường nếu nhờ Nhị ca chăm sóc con, con e là sớm gặp , hức hức!”
“Mẫu phi, Nhị ca cũng thương, tất cả là vì con, con sẽ lén chạy ngoài nữa, đều tại con, đừng trách Nhị ca!”
Hách Liên Thần thấy sắc mặt Mẫu phi tối sầm, vội vàng kéo ống tay áo bà nũng. Không là ảo giác của , luôn cảm thấy Mẫu phi đối xử với Nhị ca đặc biệt nghiêm khắc, thậm chí đến mức hà khắc.
Tần Mẫn Hách Liên Tranh vẫn còn đang quỳ đất, đè nén cơn giận trong lòng. Bà mặt nhi t.ử cưng của , vẫn nên giữ thể diện cho tiểu t.ử một chút, còn trông cậy giúp nhi t.ử dọn đường chướng ngại vật nữa.
“Thấy ngươi cầu xin cho ngươi, bỏ qua. Về , nhớ tìm Thái y xem xét.”
“Dạ, đa tạ Mẫu phi quan tâm, nhi thần xin cáo lui!”
Hách Liên Tranh cố nén cơn đau thấu xương từ vết thương ở eo, khó khăn hành lễ dậy. Lúc sắp bước khỏi cửa điện, vô tình đầu , liền thấy Mẫu phi đầy vẻ xót xa lau nước mắt cho Hách Liên Thần. Hắn c.ắ.n răng, xoay bước nhanh khỏi điện.
Sau khi rời khỏi cung điện, Hách Liên Tranh ngẩng đầu lên, ánh dương vẫn chói chang như , nhưng đôi mắt chút cay xè. Hắn còn nhớ nổi kỳ vọng bao nhiêu nữa, nào cũng thất vọng, cuối cùng vẫn là do chính quá xa xỉ.
“A!!! Thả ! Ta tìm con của !”
“Con của ! Nương ở đây, con đừng sợ! A!!!!”
Một giọng nữ thê lương đột nhiên lọt tai Hách Liên Tranh, bỗng tỉnh thần . Lúc mới nhận vô tình đến gần Lãnh cung, nơi giam giữ Hoàng hậu Lương Hạ Quốc.
Nói cũng kỳ lạ, ai cũng Hoàng hậu phát điên. Nếu theo mức độ lạnh lùng, vô tâm của Phụ hoàng , đáng lẽ lặng lẽ giải quyết vị Hoàng hậu điên loạn từ lâu , tại để chăm sóc kỹ lưỡng bao năm như , mà cũng phế hậu?
Cần rằng, việc một c.h.ế.t trong hậu cung là quá đỗi bình thường. Hơn nữa, mẫu tộc của Hoàng hậu sớm còn ai, tất cả đều c.h.ế.t trong một trận hỏa hoạn lớn, điều khiến Hoàng hậu đang m.a.n.g t.h.a.i tin thì lập tức khó sinh một hài nhi c.h.ế.t, từ đó trở nên điên điên khùng khùng, cuối cùng giam Lãnh cung.
“Tham kiến Nhị Hoàng tử, xin ngài hãy về, Bệ hạ cho phép bất cứ ai gần Lãnh cung!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ac-nu-dung-la-danh-thu-ve-ca-khong-gian-day-ap/chuong-221-hoang-hau-luong-ha-quoc-bi-cam-tu.html.]
Hách Liên Tranh còn đến gần hơn xem rốt cuộc tiếng kêu t.h.ả.m thiết là chuyện gì, nhưng mấy bước thị vệ canh gác ở cửa Lãnh cung chặn .
“Bên trong chuyện gì? Mẫu hậu ngày nào cũng như ?”
Bởi vì Phụ hoàng còn phế hậu, cho nên những Hoàng t.ử như bọn họ vẫn tôn xưng Hoàng hậu là Mẫu hậu.
“Khải bẩm Nhị Hoàng tử, xin ngài hãy trở về, thuộc hạ rõ!” Thị vệ xong hành lễ với Hách Liên Tranh.
Hách Liên Tranh chắc chắn Phụ hoàng hạ lệnh phong khẩu, thể hỏi gì, liền gật đầu rời khỏi Lãnh cung.
Phải rằng con ai cũng lòng hiếu kỳ. Chuyện càng khác thì càng khơi gợi sự tò mò. Hách Liên Tranh ấn nhẹ vết thương ở eo, quyết định đợi vết thương lành hẳn sẽ trở xem xét rốt cuộc Lãnh cung chuyện gì.
Mọi Hoàng t.ử trưởng thành của Lương Hạ Quốc đều phủ riêng ở ngoài cung, cho nên chỉ cần Hoàng t.ử đủ mười sáu tuổi thì đều phép ở Hoàng cung, trừ trường hợp đặc biệt và bẩm báo cho Lương Hạ Hoàng đế mới lưu .
Ngoài và Hách Liên Thần, Phụ hoàng còn ba nhi t.ử khác, lượt là Đại Hoàng t.ử Hách Liên Kỳ do Hiền Quý phi khuất sinh , Tam Hoàng t.ử Hách Liên Lỗi do Khánh phi sinh , Ngũ Hoàng t.ử Hách Liên Tuân do Ôn phi sinh , tất cả đều đang cư trú ở ngoài cung.
Không sáu ám sát đều đến từ ba vị , nhưng chắc chắn chín phần mười thể thoát khỏi liên quan đến ba , vẫn điều tra kỹ lưỡng mới !
Chuyện hai Hoàng t.ử phục kích ở Đại Vũ Quốc cuối cùng vẫn truyền đến tai Lương Hạ Hoàng đế Hách Liên Tu Hàn. Khi y đang vui mừng vì tìm cớ để khai chiến, thì một phong mật thư phá tan ảo tưởng của y.
Đại Vũ Quốc thể nghiên cứu t.h.u.ố.c nổ, hơn nữa còn tìm thấy kim khoáng mà Hoàng thất Lương Hạ Quốc tiền triều chôn giấu trong Đại Thanh Sơn.
“Choang!”
Hách Liên Tu Hàn hóa thành bậc thầy dọn dẹp mặt bàn, lật đổ cả cái bàn.
“Bảo của chúng tiếp tục dò xét, kẻ nào nghiên cứu t.h.u.ố.c nổ !” Hách Liên Tu Hàn phất tay, hắc y nhân bên cạnh lập tức biến mất.
Y khỏi đau đầu. Vốn tưởng rằng y thể nhanh chóng dựa t.h.u.ố.c nổ để san bằng Đại Vũ, mở mang bờ cõi, để cho các lão thần Lương Hạ Quốc rằng việc y lên ngai vàng là nhờ bản lĩnh của chính , chứ do danh chính ngôn thuận mà g.i.ế.c vua đoạt . Giờ đây, kế hoạch của y lật đổ.
Hách Liên Tu Hàn kìm cơn giận, rút chiếc roi da bò mang theo bên , nhanh chóng bước về phía Lãnh cung. Phương Hòa Văn, Tổng quản Đại nội Lương Hạ Quốc theo phía , thầm đổ mồ hôi cho Hoàng hậu trong Lãnh cung.
Trong Lãnh cung, một phụ nhân mặc y phục trắng, khí chất tĩnh mịch thanh cao, đang gương đồng, cầm lược gỗ chải tóc. Cửa lớn Lãnh cung từ bên ngoài đạp tung , nhưng phụ nhân vẫn yên nhúc nhích gương đồng, hề ý định đầu .
Mãi đến khi cổ nàng bóp chặt, cả nhấc lên quăng xuống giường.
“Ha, Hoàng đế của chúng đây kẻ nào chọc giận ? Bắt đầu !”
Giọng của phụ nhân áo trắng trong trẻo lạnh lùng pha lẫn chút khinh thường, ánh mắt kiên định Hách Liên Tu Hàn đang đầy vẻ giận dữ.
Từ trong mắt phụ nhân, Hách Liên Tu Hàn dường như thấy giống như một tên hề lột trần mặt , điều đó khiến y cảm thấy nhục nhã.
Chỉ là một thoáng thất thần, điều chào đón phụ nhân là một trận roi quất, cho đến khi nàng đ.á.n.h cho m.á.u me đầm đìa, vẫn hề phát một tiếng động nhỏ nào. Trong ánh mắt nàng vẫn còn mang theo vẻ khinh miệt, như thể đang chế giễu Hách Liên Tu Hàn cũng chỉ chút bản lĩnh mà thôi.
Hai , một lạnh lùng xa cách mang theo sự khinh bỉ, một trừng mắt giận dữ ẩn chứa một tia tình cảm khó nhận . Cuối cùng, đành bỏ chạy thục mạng.
“Rốt cuộc bao giờ trời mới sáng?” Phụ nhân áo trắng khó khăn dậy thở dài, tự xuống gương đồng chải tóc.