NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP - Chương 229: --- Đề nghị này thật sự quá TỐT
Cập nhật lúc: 2025-12-11 06:09:42
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong sân nhà Châu gia tại Tứ Thủy Trấn, Thanh Sơn Thôn.
Tống Lăng Vân chiếc ghế mây ngửa mặt những vì bầu trời đêm. Bên cạnh nàng, hai đứa nhỏ cũng cùng tư thế, ngước bầu trời .
“Vân tỷ tỷ, Đại tỷ khuất sẽ biến thành và ở trời chúng , tỷ xem điều đó thật ?”
Châu Vân An khẽ thở dài, nó gần như quên mất cha nó trông như thế nào . Trước đây nó cũng từng hỏi Đại tỷ, Đại tỷ nhớ cha thì cứ lên bầu trời , ngôi sáng nhất chính là cha nó hóa thành.
“Ừm, Đại tỷ đúng, khi nhớ họ, họ cũng đang nghĩ về .” Ánh mắt Tống Lăng Vân ánh lên một tia dịu dàng, nàng đưa tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ mềm mại của Châu Vân An.
[“Vậy Vân tỷ tỷ, tỷ nào để nhớ thương ?” Châu Vân An nghĩ tới điều gì, nhịn buột miệng hỏi. Tuy nó còn nhỏ, nhưng nó cảm thấy Vân tỷ tỷ giữa hai hàng lông mày luôn mang theo một nỗi ưu sầu, bình thường cũng ít thấy nàng . Thật , khi nàng lên .
“Có chứ, họ cũng biến thành những vì , đang từ trời, xem sống , ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng , họ cũng đang quan tâm đến .”
Gà Mái Leo Núi
“Mất nghĩa là quên lãng, chỉ khi quên lãng thật sự mới là mất . Các còn nhỏ, bây giờ còn hiểu .” Tống Lăng Vân chằm chằm ngôi sáng nhất bầu trời đêm, mắt hề chớp.
Có lẽ vì mắt nàng cay, nàng cảm thấy tầm bắt đầu mờ . Ngôi sáng nhất đó biến thành khuôn mặt hiền từ vô cùng của Mẫu hậu, đang mỉm với nàng, ánh mắt vẫn dịu dàng, vẫn nhân từ như thế.
“Vậy Vân tỷ tỷ, tỷ thể kể cho về chuyện của nương đây ? Người là như thế nào?” Giọng Châu Cẩm Trình mang theo một tia mất mát. Trong ký ức của hề ấn tượng gì về nương , cũng nàng trông thế nào, là ?
“Đương nhiên là thể! Để nghĩ xem nên bắt đầu từ . Vậy thì hãy bắt đầu từ ngày đầu tiên Phụ hoàng đưa cung của Mẫu hậu nhé!”
Bầu trời đêm đầy , như những viên kim cương rắc tấm nhung đen, lấp lánh ánh sáng huyền bí và mê hoặc. Không khí thoang thoảng mùi cỏ xanh, thỉnh thoảng một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo chút se lạnh. Tiếng xào xạc của khu rừng xa xăm đưa suy nghĩ của Tống Lăng Vân theo gió bay về nơi xa.
Giọng nàng khẽ, ngữ điệu mang theo nỗi hoài niệm, từng lời từng chữ kể những chuyện xảy giữa nàng và Mẫu hậu.
Châu Cẩm Trình lắng vô cùng chăm chú, trong đầu phác họa nên khuôn mặt hiền dịu của nương . Hắn nghĩ, nếu nương còn sống, nhất định cũng sẽ yêu thương dịu dàng như , dịu dàng mà kiên định bảo vệ trưởng thành.
Không trôi qua bao lâu, Tống Lăng Vân kết thúc câu chuyện, thấy Châu Vân An bên cạnh ngủ và đang ngáy khò khò, nàng và Châu Cẩm Trình toe toét.
Châu Cẩm Trình đưa bàn tay nhỏ bé của , nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của Tống Lăng Vân, ánh mắt vô cùng sáng ngời nàng : “Vân tỷ tỷ, may mà chúng vẫn còn , đợi lớn lên, cũng sẽ bảo vệ tỷ thật .”
“Được, Vân tỷ tỷ cũng sẽ bảo vệ thật , sẽ dọn sạch chướng ngại cho , để bất kỳ ai ức h.i.ế.p .” Tống Lăng Vân siết nhẹ bàn tay nhỏ của Châu Cẩm Trình, dịu dàng .
“Ừm, còn Tư Tư tỷ nữa, tỷ nếu ai dám bắt nạt , cứ bảo đ.á.n.h trả thật mạnh, chuyện gì tỷ sẽ lo liệu hết. Tỷ còn ác thì địa vị vững, ngàn sai vạn sai đều là của khác, thà hao tổn khác còn hơn hao tổn chính , phục thì đ.á.n.h cho đến khi phục mới thôi.”
Tống Lăng Vân khựng , vẻ mặt nàng cứng đờ, nhất thời gì. Những lời mà hợp lý quá, chẳng qua là dạy những lời lẽ tà đạo bây giờ thực sự ?
Mà Châu Tư Tư, đang những lời lẽ tà đạo đó, lúc nửa đêm Bạch Uyển Nguyệt đột nhập trở về lôi lên mái nhà Kiều gia hóng gió!
“C.h.ế.t tiệt! Bạch tỷ thể xuất sư , tỷ đừng nữa, đề nghị của tỷ nhất định theo, hơn nữa cái nơi tò mò từ lâu , việc tới, chi bằng chúng ngay bây giờ !”
“Vậy chúng mặc bộ đồ thích hợp ? Hay là chúng mặc nam trang ?” Bạch Uyển Nguyệt kéo tấm váy lụa trắng tinh , rối rắm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ac-nu-dung-la-danh-thu-ve-ca-khong-gian-day-ap/chuong-229-de-nghi-nay-that-su-qua-tot.html.]
“Cũng , tỷ mặc một đồ trắng, nửa đêm ngoài thấy tưởng là gặp ma. Vậy tỷ phòng đợi , sẽ lấy về hai bộ nam trang ngay.”
Châu Tư Tư đảo mắt, lấy quần áo của ai bây giờ? Có , cứ tìm Đại chất t.ử Kiều Vũ Dật là , thế là Châu Tư Tư ba chân bốn cẳng trèo xuống mái nhà.
Chủ yếu là vì Thanh Hà Viên mà Kiều gia chuẩn cho Châu Tư Tư, tất cả các gian phòng đều sát , trèo lên trèo xuống thuận tiện. Quan trọng nhất là bên cạnh gian phòng tạp vật thấp nhất còn một cây tùng cổ thụ, cho nên dù khinh công, Châu Tư Tư trèo lên trèo xuống cũng hề khó khăn.
Kiều Văn Uyên đó lệnh cấm bất kỳ nào trong nhà phép gần sân viện nơi Châu Tư Tư ở, thông báo mới phép , hầu nào vi phạm lệnh sẽ bán ngay cho môi giới.
Đồng thời, cũng lệnh Châu Tư Tư thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào trong Kiều gia bất kỳ thời điểm nào, phép phát tiếng động phiền nàng, vi phạm sẽ gia pháp trừng trị.
Chính vì , Châu Tư Tư ở Kiều gia dù nửa đêm cũng ai quản, thấy cũng xem như thấy. Đương nhiên, bản Châu Tư Tư hề về lệnh của Kiều Văn Uyên.
Nàng nhanh chóng lẻn đến cửa phòng Kiều Vũ Dật, trong lòng vẫn lẩm bẩm Kiều gia chút ý thức an nào. Đã nửa đêm mà trong sân một tuần tra nào, chẳng quá thiếu ý thức cảnh giác ?
Nàng còn định ngày mai tìm Kiều Văn Uyên để chuyện t.ử tế, thể lơ là cảnh giác, lỡ như nửa đêm tên đạo tặc hái hoa nào đó đến bắt Kiều Vũ Thần lắm mồm thì ?
Trong phòng, Kiều Vũ Dật đang sách ánh nến, chủ yếu là vì ngủ . Hôm nay thực sự quá sốc, về nhà muộn, lúc về đến nhà thì thấy bốn biểu đang vây quanh Châu Tư Tư nhảy nhót, rằng theo nàng cướp sơn tặc.
Mà chuyện kỳ lạ nhất là Châu Tư Tư thể chế tạo t.h.u.ố.c nổ, còn tặng cho bốn vị biểu của quả b.o.m do nàng tự quà gặp mặt. Hắn thật sự lo sợ nửa đêm sẽ thấy tin nhà Nhị cô phu nổ tung.
“Cốc cốc cốc! Đại chất tử, ngủ ?”
“A! Tiểu cô cô, vẫn ngủ? Đã muộn thế chuyện gì ?” Kiều Vũ Dật thấy tiếng gõ cửa đột ngột thì giật , đó thấy giọng Châu Tư Tư, vội vàng mở cửa , liền thấy Châu Tư Tư đang như một con hồ ly nhỏ cửa phòng .
“Hắc hắc, Đại chất tử, cho mượn hai bộ nam trang ! Ngày mai sẽ mua đồ mới đền cho .” Châu Tư Tư với vẻ mặt gian xảo .
“Ồ ồ ồ, ! Ta lấy ngay cho !” Kiều Vũ Dật vội vàng nhanh nhẹn, nhanh chóng lấy hai bộ nam trang từ trong tủ đưa cho nàng.
“Cảm ơn Đại chất tử, ngủ sớm , nghỉ ngơi là quan trọng nhất, d.ụ.c tốc bất đạt, ban đêm đừng sách hại mắt, coi chừng mắt kém thì còn trai nữa !” Châu Tư Tư nhận lấy quần áo cũng quên dặn dò Đại chất t.ử Kiều Vũ Dật.
“Ừm, đa tạ Tiểu cô cô quan tâm, ái ái ái! Tiểu cô cô, mượn nam trang gì ?” Kiều Vũ Dật tiên lễ phép cảm ơn, đó đột nhiên nhớ liền hỏi câu .
“Hắc hắc, thanh lâu đó! Chẳng lẽ mặc nữ trang ?”
“À đúng , đại tôn nhi, ở kinh thành quán Tiểu Quan nào ? Loại cơ bắp vạm vỡ múa may , hoặc loại Bạch Trảm Kê yểu điệu múa cũng !”
Kiều Vũ Dật như sét đ.á.n.h trúng, suýt c.h.ế.t ngay tại chỗ. Cái gì cơ? Tiểu cô cô của thăm lầu xanh? Còn quán Tiểu Quan nữa ư?
“Thôi bỏ , hỏi ngươi cũng bằng , đồ thư sinh ngốc nghếch. Ta đây, ngày mai gặp, chúc ngủ ngon!”
Châu Tư Tư thấy bộ dạng há hốc mồm của Kiều Vũ Dật liền hỏi đúng là thừa thãi. Hỏi chi bằng hỏi Uông gia Tam công t.ử còn hơn, tiểu t.ử đôi mắt đào hoa, qua là nhất định phóng túng!
Uông Hoài Cảnh: !!! Ôi trời ơi, oan uổng quá! Ngoại hình phong lưu chắc chơi bời phong lưu , chứ!