NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP - Chương 251: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-11 16:20:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Tống Hạng Tề sắp trở mặt, từ đến nay y từng năng gay gắt với nàng như . Trong lòng Trịnh Tâm Toàn cũng sợ hãi run rẩy. Nàng dám tưởng tượng nếu y nàng âm thầm cho vay nặng lãi, còn bao che cho ngoại gia, y thể lột da nàng sống, khi còn hưu nàng mất!

Nghĩ đến đây, Trịnh Tâm Toàn run lên một cái, vội vàng chạy về phòng lấy ngân phiếu. May mà hôm qua đến hỏi vay bạc, nàng cho mượn, nếu thì khó khăn .

Chưa đầy một lát, Trịnh Tâm Toàn ôm một cái hộp nhỏ chạy tới, vẻ mặt vô cùng luyến tiếc, ôm chặt cứng rời.

“Ngoan khuê nữ, đếm xem, kẻo mang về nhà đủ, chúng cũng !” Kiều Văn Uyên lập tức nháy mắt với Châu Tư Tư.

Châu Tư Tư lập tức bước tới định nhận lấy chiếc hộp nhỏ trong tay Trịnh Tâm Toàn. Có điều, nàng đưa ngay, thế là nàng âm thầm dùng sức, mạnh mẽ kéo chiếc hộp về phía .

Trịnh Tâm Toàn suýt nữa nàng kéo ngã sấp mặt, vẻ mặt nàng vô cùng khó xử.

“Chậc chậc chậc, suýt chút nữa nghĩ cái hộp nhỏ mọc dính tay ngươi . Lãng phí sức lực như đáng ? Nếu đưa thì sớm !”

“Ôi chao Thiên Gia ơi! Cái gọi là gì nhỉ? Phải chăng gọi là lạm vu sung ? Thật sự coi chúng là ăn mày ?” (Lạm vu sung : Nhét cho đủ lượng, hàng giả/kém chất lượng.)

“Lão cha, Lão Vương gia, hai vị xem, chậc chậc chậc chậc, ngân phiếu và trang sức , tối đa chỉ đáng giá một vạn lượng. Có ngươi nghĩ chúng dễ lừa gạt !”

Mặc dù Châu Tư Tư quá hiểu về những món trang sức hoa hòe , nhưng khi cầm lên, trọng lượng rõ ràng đúng, nhẹ bẫng. Trông thì đầy ắp, nhưng thực là đồ rỗng.

Còn ngân phiếu cũng chỉ một chút, đại khái qua chỉ tám ngàn lượng. Gừng càng già càng cay, nếu lão cha nhắc nhở, nàng chắc chắn mừng rỡ cầm .

nàng cũng nghĩ đối phương là tướng quân, là nhi t.ử của Võ An Vương, đến mức giả. Không ngờ, đàn bà dám thật!

“Ha ha! May mà của Võ An Vương phủ . Ta , cái thói tiểu gia t.ử khí thể lên mặt bàn . Ta nghĩa là những chuyện dơ bẩn các ngươi bên ngoài. Chỉ cần giương cờ của , thì can thiệp. Bằng , trực tiếp c.h.ặ.t đ.ầ.u lũ súc sinh , ai cũng !”

“Trường Phong, Lạc Y, các ngươi thấy ? Thì lý do phụ các ngươi tiêu tiền cho các ngươi là vì tìm , là do phụ các ngươi căn bản tiền. Chậc chậc chậc! Ai! là một kẻ ngu ngốc!”

Lời của Tống Hãn Thành hề nể nang, khiến Tống Hạng Tề cổ họng trào lên một cỗ mùi tanh ngọt, mắt gắt gao chằm chằm Trịnh Tâm Toàn.

Trịnh Tâm Toàn cũng hoảng sợ. Nàng vốn nghĩ bọn họ cầm cái hộp sẽ ngay, đến lúc khỏi cửa , nàng sẽ phủi sạch trách nhiệm. Không ngờ Kiều lão gia yêu cầu mở kiểm tra ngay tại chỗ.

“Bạc ! Đi lấy! Đi lấy! Oa!” Tống Hạng Tề phun một ngụm m.á.u tươi, khiến Trịnh Tâm Toàn sợ hãi run rẩy. Y thể c.h.ế.t , bằng con đường vinh hoa phú quý của nàng chẳng sẽ đứt đoạn !

“Phu quân, Phu quân, đừng nóng vội, lấy ngay đây!” Nàng chạy nhanh như bay. Những xung quanh đều nàng thực sự lo lắng .

“Cha! Người chứ! Con còn ngây đó gì! Mau tìm đại phu !” Tống Sơ Tuyết hét mặt Tống Trường Duệ. Nàng thật sự bó tay. Nếu lão cha phun m.á.u dính hết lên nàng, nàng tự ngoài tìm đại phu .

Cũng trách nương nàng, rằng việc nuôi thầy t.h.u.ố.c trong phủ là xúi quẩy, chẳng lẽ ngày nào cũng sinh bệnh ? Chẳng là tự rước lấy xui xẻo ? Thế là nương đuổi vị phủ y .

Thực nàng nương nàng chỉ tiết kiệm khoản tiền để bù đắp cho hai . Ngoại trừ ca ca Tống Trường Duệ, nương nàng thương yêu nhất chính là hai và biểu ca, thậm chí ngay cả con tiện tỳ biểu tỷ cũng hưởng ké.

“Ôi ôi ôi, tìm ngay đây, ! Ngươi la lối với cái gì! Đâu đ.á.n.h cha, cũng giấu bạc, thật là!” Tống Trường Duệ bực bội lầm bầm một câu lững thững bước khỏi phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ac-nu-dung-la-danh-thu-ve-ca-khong-gian-day-ap/chuong-251.html.]

Mẹ ơi! Cổng nhà y ?

Mọi thấy những lời lầm bầm trong miệng y, đừng Tống Sơ Tuyết, ngay cả Tống Lạc Y cũng ấn tên tiểu t.ử xuống mà đ.á.n.h cho một trận nữa. Lời là lời ?

Đồ ch.ó c.h.ế.t, bản lĩnh thì đừng ngoài. Chờ y lành lặn, chỉ cần dám lảng vảng bên ngoài, y sẽ trùm bao tải, dạy dỗ một trận nữa cho xem!

Tống Hạng Tề đương nhiên cũng thấy lời lầm bầm của nhi tử, y lập tức nhắm mắt , ngất xỉu. Lần tức đến ngất.

“Đây, chắc chắn đủ !” Trịnh Tâm Toàn vội vàng chạy tới, đưa một xấp ngân phiếu. Châu Tư Tư cũng khách khí cầm lấy đếm. Chỉ là nàng hiểu, tiền ngân phiếu của nhà giàu nhỏ đến thế?

Thậm chí còn loại mười lượng, hai mươi lượng. Chẳng lẽ đang đùa nàng ?

Thực nàng , một phần ngân phiếu là do Trịnh Tâm Toàn vay mượn từ đám hầu. Ngân phiếu của nàng chỉ đủ, nhưng còn mời đại phu khám bệnh, mua t.h.u.ố.c bổ, sửa cổng lớn, sửa tường viện. Chẳng tất cả đều cần bạc !

Cho nên nàng ép buộc đám nha , tiểu tư, quản gia, thợ vườn đưa một chút ngân phiếu để bù .

“Lão cha, đủ ! Chúng thôi!”

“Tối nay con mời khách, chúng Vọng Nguyệt Lâu ăn một bữa thịnh soạn!”

Gà Mái Leo Núi

“Lão Vương gia, Lạc Y, Tống đại ca, cùng luôn nha!”

“Tam Uông, nhanh chân, tìm Bạch Đầu Ông đặt một bao sương lớn!”

Châu Tư Tư nhanh nhẹn nhét ngân phiếu , quên kẹp cái hộp nhỏ nách, vô cùng hào sảng với .

“Vâng, Tiểu di ma! Ta ngay!” Uông Hoài Cảnh chạy nhanh như bay. Hắn , theo tiểu di ma thì ngày nào cũng no ba bữa.

“Ha ha ha, chúng cung kính bằng tuân mệnh . Trường Phong, con về đào vò Thanh Phong Túy của , chúng cùng ăn mừng một bữa!” Tống Hãn Thành ha hả .

“Cái lão già ngươi, ngươi đồ mà! Hôm nay nhất định uống cạn vò rượu của ngươi, hừ!” Kiều Văn Uyên kéo Châu Tư Tư bước ngoài.

Những khác cũng theo bọn họ, chỉ còn Tống Hạng Tề phun m.á.u ngất xỉu, Trịnh Tâm Toàn mặt mày xám xịt, cùng Tống Sơ Tuyết dính đầy máu, mắt đảo liên hồi.

Cộng thêm cái sân viện tan hoang, cổng đ.á.n.h sập, mái nhà nóc, tường viện sập thành một đường thẳng, chậc chậc chậc, tiểu tặc đến đây cũng rỏ một giọt nước mắt đồng cảm.

Châu Tư Tư đến cửa, đầu , chậc chậc chậc, tuyết rơi thì nhỉ! Nếu tuyết rơi xuống, chẳng càng hợp cảnh hơn ?

Châu Tư Tư thầm ngân nga trong lòng khúc ca nhạc phim thôi bật : Tuyết hoa phiêu phiêu, Bắc phong tiêu tiêu, Thiên địa nhất phiến tang mang~~~~~!(Tang mang: mênh mông, vô tận)

Tống Lạc Y: Á! Giọng hát từ thế, tiếng trời chăng!

Tống Sơ Tuyết: Chuyện gì thế , hát hò? Mau lôi ngoài! Lôi ngoài!

 

Loading...