NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP - Chương 252: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-11 16:20:08
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nha đầu, con và Vân Phỉ quen lắm ? Sao cứ cảm thấy vẻ ý nhỉ? Lại còn mang rượu mang thức ăn đến nữa. Ta thế nào cũng thấy tiểu t.ử chút đúng!”

“Này! Con đừng bận ăn vội, lão cha đang chuyện với con đấy!”

Châu Tư Tư thở dài một , đành đặt cái đùi heo to đùng trong tay xuống, dùng vẻ mặt vô cùng bất lực lườm nguýt Kiều Văn Uyên đang bên trái nàng.

“Lão cha, từ khi bước Yêu Nguyệt Lâu, đây thứ tám Người lời thị phi , chúng đến đây để tiêu tiền, một bàn thức ăn chắc chắn ít bạc, việc một ông chủ gặp khách sộp như chúng mà chiêu đãi thêm vài món thì chứ?”

“Đây là một loại thủ đoạn tiếp thị, chắc chắn là chúng đến chiếu cố việc ăn của mà thôi? Chẳng lẽ ý với nữ nhi Người ?”

“Lão cha, Người cứ an lòng , nữ nhi Người đây sẽ mỹ sắc mê hoặc , nam nhân chỉ khiến chậm tốc độ rút đao thôi, Người an tâm !”

Gà Mái Leo Núi

“Nào nào nào, lão cha, cái đùi heo chia cho Người một nửa!”

Châu Tư Tư xong liền dùng tay xé cái đùi heo mà nàng c.ắ.n dở thành hai nửa, đặt phần ăn đĩa của Kiều Văn Uyên, ý bịt miệng ông .

Kiều Văn Uyên cái đùi heo to mềm nhũn, om nhừ trong nước sốt đỏ sánh trong đĩa, Châu Tư Tư đang ngoạm miếng thịt lớn. Ông mím môi, chậc chậc vài cái, ai! Thôi , thôi , xem là ông đa nghi .

Chỉ là theo trực giác, ông vẫn cảm thấy tiểu t.ử Vân Phỉ ý . Cái vẻ nhiệt tình khi thấy Châu Tư Tư đến, khiến ông vô cùng khó chịu, còn khó chịu hơn cả khi thấy tiểu hồ ly Tống Mặc Ly.

Thái độ của nữ nhi ông khiến ông hoài nghi liệu thật sự nghĩ nhiều . Nữ nhi út của ông quả thực sai bảo Vân Phỉ y như sai một tên sai vặt, dùng tiểu nhị trong quán mà cứ bắt Vân Phỉ đến giúp nàng gọi món. Vân Phỉ cũng hì hì tới, bộ dạng vô cùng lời, thật sự quá mức quỷ dị.

Tuy nhiên, quả thực là Kiều Văn Uyên nghĩ quá nhiều. Vân Phỉ đối với Châu Tư Tư hề chút ý đồ nam nữ nào. Đối với một nam nhân đại nghiệp thành như , chỉ công danh và bá nghiệp mới là thứ theo đuổi, chuyện tình cảm nam nữ tạm thời thể đặt lên hàng đầu trong lòng .

đối với Châu Tư Tư chỉ sự thưởng thức, đặc biệt là khi tận mắt chứng kiến Châu Tư Tư pháo kích nổ tung mái nhà nhà họ Tiền, sự thưởng thức đạt đến đỉnh điểm.

Việc Châu Tư Tư thể nghiên cứu chế tạo vũ khí càng khiến kinh hỷ. Đây chẳng là đối tác mà đang tìm kiếm ? Hắn tiền, còn Châu Tư Tư đầu óc, tài năng, cả lá gan. Nếu hai kết hợp song kiếm hợp bích, hà cớ gì đại nghiệp thành!

Bởi , mới đối với Châu Tư Tư nhiệt tình như . Thấy Châu Tư Tư đưa đến ăn cơm, việc chiêu đãi thêm món ăn và rượu là chuyện thường tình. Mục đích chính là lấy lòng nàng, tăng độ hảo cảm mà thôi!

“Lão Kiều ! Uống rượu , uống rượu!”

“Chúng già , lớp trẻ suy nghĩ của lớp trẻ, chúng theo kịp tiết tấu nữa .

“Tiểu nữ nhi của ngươi thông tuệ như thế, ai thể lừa nàng chứ? Cứ an tâm mà đặt bụng xuống, cạn ly!”

Tống Hàn Thành cạnh Kiều Văn Uyên, tự nhiên cũng thấy lời của Kiều Văn Uyên, và cũng thấy lão hữu thỉnh thoảng đưa ánh mắt sắc như d.a.o liếc Vân Phỉ, đang bao gian để mang rượu và món ăn .

Lão già thật là thích lo chuyện bao đồng. Châu Tư Tư xù lông lên y như một con tiểu hồ ly, ai thể lừa nàng? Nàng lừa khác thì may mắn lắm .

“Lão già nhà ngươi, uống ít thôi, đoán chừng mai cung, ngươi đừng say bí tỉ, dậy nổi thì mất mặt lắm đấy!”

Kiều Văn Uyên liếc xéo lườm Tống Hàn Thành một cái, nhưng tay vẫn cầm lấy chén rượu bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ac-nu-dung-la-danh-thu-ve-ca-khong-gian-day-ap/chuong-252.html.]

“Bản vương ngàn chén say, chúng tỷ thí một phen ?”

“Ngươi còn nhớ ngày xưa, và ngươi mặt Tiên đế thi tửu, ngươi chuốc cho đến mức bò nổi, còn do cõng về ! Loáng một cái thời gian trôi qua lâu như , ai! Năm tháng như thoi đưa!”

Tống Hàn Thành đột nhiên cảm khái vô cùng, một nỗi lòng sầu muộn lan tỏa trong tim.

Hôm nay nhi t.ử đánh, là khó chịu, cũng hẳn, mà khó chịu, trong lòng chút buồn bực. Mặc dù con dạy là của cha, Tống Hạng Tề đ.á.n.h là đáng đời.

và nhi t.ử cũng vấn đề. Nếu năm đó hai vợ chồng bận chinh chiến bên ngoài, bỏ mặc đứa bé cho phi t.ử của Tiên đế nuôi dưỡng, lớn lên trong đám phụ nữ, thì tính tình cũng đến mức nhu nhược như .

Mặc dù hai vợ chồng phát hiện, kịp thời sửa chữa, đưa tiểu t.ử quân doanh tiến hành huấn luyện ma quỷ, nhưng tính cách hình thành từ nhỏ thể đổi là đổi ngay . Tình cảnh của nhi t.ử hôm nay, cho cùng, cũng trách nhiệm.

“Ngươi còn mặt mũi , ngươi bảo đó là cõng ư? Đó là khiêng!”

“Rõ ràng chẳng , ngươi dùng đầu chúc xuống chân giơ lên mà khiêng, hại nôn thốc nôn tháo, giờ còn dám khoác lác?”

“Cái gì mà già với già, chúng đây gọi là gừng càng già càng cay. Nói ngươi văn hóa ngươi chịu thừa nhận, đồ võ phu! Uống rượu, uống rượu, say về!”

Cùng việc bao nhiêu năm, Kiều Văn Uyên Tống Hàn Thành đang tâm sự, lập tức lái sang chuyện khác, bắt đầu đùa hòa.

“Lão già nhà ngươi, đúng là thù dai, sợ ngươi chắc! Ha ha ha, uống, say về, nào!”

Cảm xúc của Tống Hàn Thành đến nhanh, cũng nhanh, đây lẽ là căn bệnh chung của võ tướng, hơn nữa dễ kích động. Hai lão già lập tức bắt đầu mời rượu tới tấp.

Châu Tư Tư nháy mắt với Tống Lạc Y, hai đồng thời nín . Trẻ con của tuổi già, quả nhiên già đều là như thế.

Bên họ đang vô cùng vui vẻ, thì Kiều Quan Kiệt và Uông Đạt khỏi Hoàng cung, nhận lời báo cáo từ hầu, lão cha nhà dẫn đến phủ Tống Hạng Tề gây sự, hơn nữa động tĩnh gây là vô cùng lớn.

Hai lập tức chạy tới phủ Tống Hạng Tề, định hỗ trợ cho lão cha nhà . Thực chủ yếu là sợ lão cha gây chuyện quá lớn, sợ Võ An Vương gia sẽ trút giận lên đầu họ.

“Vẫn là Đại tỷ và Đại tỷ phu phúc! Lần Đại tỷ phu về quê thăm vẫn trở , cũng đến mức thấp thỏm lo sợ theo, ai da!”

Uông Đạt thở dài, trong lòng thực sự hâm mộ Kiều Nhược Huyên và Du Giang Nguyên ở nhà, bước nhanh theo Kiều Quan Kiệt, sợ chạy chậm.

“Hai họ tham gia nghĩa là nhà họ ai. Bốn đứa cháu nhà họ cũng theo , dám nghĩ cái phủ Tống sẽ bọn chúng quậy thành cái dạng gì nữa. Mau thôi!”

Kiều Quan Kiệt khỏi tăng tốc độ, chạy nhanh thoăn thoắt.

đúng đúng, suýt quên mất, tiểu di t.ử chế tạo tạc đạn, mau lên!” Uông Đạt giật , đột nhiên nghĩ đến vấn đề , liền chạy nước kiệu theo.

Sau đó hai họ cửa phủ Tống Hạng Tề, mắt lớn trừng mắt nhỏ, lành gì đây! Phế tích là Tống phủ ?

Xem cướp bóc , đây chẳng là sợ gì gặp nấy ? Giờ đây? Mau tìm thôi! Nhanh lên!

 

Loading...