NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP - Chương 265: Câu Chuyện Cẩu Huyết Nhà Họ Du {I} ---

Cập nhật lúc: 2025-12-11 16:20:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lại chuyện thế ư? Ta Thanh Ngôn nó sách đến nỗi thành tên ngốc thứ hai , một chút biến báo cũng . Xem , xem , trúng !”

“Cái lão chủ mẫu bất t.ử nhà ngươi về quê ? Sao ? Chẳng ở kinh thành, về quê sống cùng đại nhi t.ử một nhà ?”

“Tòa trạch viện lớn cũng xây, hầu hạ cũng đưa tới, còn trò quỷ gì nữa!”

Gà Mái Leo Núi

“Thằng ch.ó Du Giang Nguyên chính là quá ngu hiếu! Việc đáng đoạn mà đoạn, tất họa loạn, chính là về loại như cha ngươi!”

Kiều Văn Uyên bắt đầu một tràng pháo kích, mặt ông tức đến xanh mét. Ban đầu ông thấy Du Giang Nguyên mặt đều , chỉ là cái lão nương của chút đáng tin cậy. Nếu nữ nhi ông cứ nhất quyết gả cho , năm xưa ông tuyệt đối đ.á.n.h gãy đôi uyên ương .

“Lão cha, cũng đừng tức giận. Ta sẽ xem rốt cuộc là chuyện gì. Dám ức h.i.ế.p đại ngoại sanh của , quả đúng là lão thái thái treo cổ chê mạng dài!”

Châu Tư Tư qua lời của Kiều Văn Uyên đoán đại khái câu chuyện cẩu huyết . Chắc là nhà nghèo một con phượng hoàng vàng, khi đắc thế thì cưới nữ nhi nhà giàu, cả nhà theo đó mà hút máu!

Còn rốt cuộc đó là phượng hoàng vàng chỉ là gà lôi, còn cần xem xét kỹ lưỡng.

“Được, con ! Có án mạng thì lão cha sẽ gánh cho con!” Kiều Văn Uyên đáp lời cũng vô cùng bá đạo, bởi vì ông tiểu khuê nữ của mặt thì một bằng tám !

Thế là Châu Tư Tư dẫn theo Đông Sương và Đông Tuyết theo Du Thanh Phàm về Du phủ.

Vừa đến cổng lớn, nàng thấy ngoài cửa vây kín ba lớp trong ba lớp, mơ hồ còn thấy tiếng lóc t.h.ả.m thiết của nữ nhân.

Châu Tư Tư hiệu im lặng, dẫn len lỏi đám đông hiếu kỳ.

“Đồ nghịch t.ử bất hiếu, hôm nay ngươi cho lão một lời chắc chắn, rốt cuộc ngươi cưới San Nhi !”

“Nếu ngươi cưới, hôm nay lão bà t.ử sẽ đ.â.m đầu đây c.h.ế.t, để đều phỉ nhổ cái đồ tiểu súc sinh nhà ngươi!”

Một bà lão mập mạp, chống gậy, trông vẻ khắc nghiệt đang chỉ mũi Du Thanh Ngôn mà mắng chửi, phía còn một đôi con đang ôm lóc t.h.ả.m thiết.

Nữ nhân trẻ tuổi hơn đang phụ nữ trung niên ôm trong lòng, tạm thời thấy rõ mặt. Còn phụ nữ trung niên ôm nàng thì mặt mày tinh ranh, dáng dấp cũng coi như ưa , chút tư sắc, nhưng đôi mắt đảo qua đảo , lòng bất chính.

“Tổ mẫu, bao nhiêu , chỉ thấy nàng sắp ngã nên đỡ một cái mà thôi.”

“Sao chịu hiểu chứ! Cứ nhất định bắt cưới nàng !” Du Thanh Ngôn mặt mày đen sạm, dáng vẻ của thư sinh gặp lính tráng lý cũng , cảm giác như giây tiếp theo sẽ tức đến ngất xỉu.

Châu Tư Tư bất lực trợn trắng mắt, quả nhiên bách vô nhất dụng là thư sinh! Làm cái gì mà việc chứ, ngã thì cứ ngã , ngã c.h.ế.t cũng kệ!

Phải ở thời hiện đại, nhiều già ngã xuống đất cũng ai dám đỡ, một khi đỡ thì khuynh gia bại sản, ai mà dám đỡ chứ!

Tuy nhiên, nếu ở thời hiện đại mà đỡ một cô gái sắp ngã, cô gái đó lóc đòi gả, thì chắc chắn sẽ khiến các thanh niên độc bận rộn lắm đây, chẳng ngày nào cũng lang thang đường , thậm chí còn thể cố tình tạo t.a.i n.ạ.n té ngã để tranh đỡ cô gái đó!

“Nữ nhi nhà ngươi ôm , ngươi bảo nó gả cho khác nữa! Ngươi chịu trách nhiệm, nếu hai con sẽ treo cổ ngay cổng nhà ngươi! Ô ô ô! Nữ nhi đáng thương của !”

Người phụ nữ trung niên gào t.h.ả.m thiết, cứ như cha nương c.h.ế.t , nhưng nước mắt rơi là rơi ngay, cũng coi như một diễn viên thực lực phái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ac-nu-dung-la-danh-thu-ve-ca-khong-gian-day-ap/chuong-265-cau-chuyen-cau-huyet-nha-ho-du-i.html.]

“Các ngươi thể như ! Các ngươi, các ngươi, thật là quá đáng!” Du Thanh Ngôn run rẩy môi, sắp tức đến phát , đây là chuyện gì ! Sao xui xẻo thế !

Sớm Tổ mẫu tính toán như , lúc đó nên tránh xa, căn bản nên xuất hiện mặt họ. Giờ hối hận vì lời nhị !

Ban đầu nghĩ vì Tổ mẫu trở về, phụ mẫu vắng nhà, là nhi t.ử lớn trong nhà nên mặt tiếp đón. Đây thích xa, dù cũng chiêu đãi một chút. Ai ngờ, đỡ một thôi mà cũng vạ lây, thật là nghiệt chướng!

“Tổ mẫu, chuyện đợi phụ mẫu trở về ? Người xem bên ngoài bao nhiêu đang kìa, chúng trong ?”

Du Thanh Hải, nhi t.ử thứ hai nhà họ Du, lên tiếng. Nắm đ.ấ.m của siết chặt. Hắn sớm nhắc nhở đại ca thật thà của tránh xa đôi con , nhưng đại ca nghĩ quá nhỏ mọn, nghĩ khác quá . Giờ thì ! Xem còn dám !

“Không ! Phải ở bên ngoài! Thanh Ngôn, ngươi hãy cho lão bà t.ử một lời chắc chắn, cưới cưới biểu của ngươi!”

Bà lão mập mạp gõ mạnh cây gậy, trông vẻ uy nghiêm, vẻ mặt sốt ruột của bà , hận thể bây giờ bắt Du Thanh Ngôn động phòng ngay lập tức!

“Biểu ? Biểu nào? Sao từng qua!”

“Thanh Ngôn, Thanh Hải, đây, đến chỗ tiểu dì!”

Châu Tư Tư thật sự thể thêm nữa. Hảo gia hỏa, cận huyết kết hôn sinh con dị dạng, cổ đại quả thật là dũng cảm.

“Tiểu dì, đến ! Mau cứu !” Du Thanh Ngôn hít một thật sâu. Cứu tinh đến , cứu !

Nhìn vị đại ngoại sanh cao hơn nàng cả một cái đầu, đang sắp đến nơi, ủy khuất như thế, Châu Tư Tư chỉ nhảy lên táng cho một cái tát. Sau đừng là đại ngoại sanh của nàng, nàng đại ngoại sanh nào vô dụng đến thế, đúng là một thư sinh ngốc.

“Mọi giải tán ! Nhìn cái gì mà ! Có gì mà xem! Còn nữa cẩn thận mất mạng đấy!” Châu Tư Tư quát lớn hai tiếng với đám hóng chuyện, lấy một tấm lệnh bài giơ lên đám đông. Đây là kinh thành, chắc chắn ít hàng.

Tấm kim bài là Hoàng đế sai Trương Đức Hải mang đến cho nàng hôm qua, rằng nàng thể tùy ý cung, hơn nữa cầm tấm kim bài thể điều động quan binh của Kinh Triệu Phủ, hữu dụng!

Quả nhiên, thấy kim bài , trong đám đông nhận . Chỉ trong chốc lát, chuyện thì hò chạy toán loạn, chỉ còn vài kẻ hàng vẫn xem kịch .

“Đi, chúng trong chuyện!” Châu Tư Tư lườm Du Thanh Ngôn một cái, dẫn hai Du phủ.

“Ngươi là ai! Không ! Các ngươi mà dám , sẽ đ.â.m đầu đây c.h.ế.t cho xem!” Bà lão mập mạp giơ cây gậy chỉ Châu Tư Tư la lớn, còn cố dùng gậy chặn bước tiến của họ.

Châu Tư Tư thèm nể nang, một tay đoạt lấy cây gậy trong tay bà lão, ném thẳng lên mái nhà.

Bà lão loạng choạng, suýt ngã, may mà hai thị nữ phía đỡ kịp thời.

“Ta ghét nhất là khác chỉ tay . Ngươi dám c.h.ế.t, dám chôn!”

“C.h.ế.t , cái tuổi ngươi cũng sống đủ , đ.â.m đầu tường ? Cứ đ.â.m ! Ta chờ để thu xác cho ngươi!”

“Khỏi cần chôn luôn, trực tiếp một mồi lửa thiêu rụi, rắc tro . Dù đây thừa thời gian! C.h.ế.t ! Kẻ nào c.h.ế.t thì nhanh tay c.h.ế.t ! Như chúng còn thể theo mà dự tiệc! Mau chóng lên đường ! Lão thái bà c.h.ế.t!”

 

Loading...